Sau khi về điện Tiêu Phòng, Tần hoàng hậu được biết Hoàng đế muốn bà đến chùa Quang Chiếu cầu phúc.
Bà biết Hoàng đế cố ý đuổi bà đi.
Ông ta bây giờ thậm chí còn không muốn nhìn thấy bà.
Đúng lúc, bà cũng không muốn gặp ông ta.
Nếu gặp nhau đã chán, thà tách ra còn hơn.
Chỉ cần nghĩ đến huynh trưởng và cháu trai sắp bị xử tử, Tần hoàng hậu vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bà thân là Hoàng hậu, nhìn thì vẻ vang, nhưng ngay cả người thân của mình cũng không bảo vệ được, nực cười làm sao, đáng buồn làm sao!
Trân Châu thấy mắt Tần hoàng hậu lại đỏ lên, không khỏi khuyên bà.
“Nương nương, người đã cố hết sức rồi, đừng buồn nữa.”
Tần hoàng hậu hít một hơi thật sâu, cố hết sức duy trì tôn nghiêm của một Hoàng hậu.
Bà nói “Ngươi đi thu dọn đồ đạc, sáng mai chúng ta đến chùa Quang Chiếu.”
“Vâng.”
……
Từ sau khi Tần hoàng hậu đi, tâm trạng của Lạc Thanh Hàn vẫn luôn không tốt.
Mọi người không dám hỏi, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ.
Cả Tiêu Hề Hề cũng ngoan hơn rất nhiều.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn tắm rửa rồi đi ngủ như thường lệ.
Lạc Thanh Hàn nhìn đèn lồng nhỏ treo đầu giường, nhìn một lúc lâu mới cảm thấy hơi buồn ngủ.
Trong giấc ngủ mơ màng, Lạc Thanh Hàn lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.
“Tiểu Hàn …”
Lạc Thanh Hàn mở mắt ngồi dậy, hướng theo nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa.
Người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc đen dài đến eo, khuôn mặt mờ ảo trong bóng tối.
Lạc Thanh Hàn chăm chăm nhìn, bất giác gọi một tiếng.
“Mẫu phi.”
Nghe xong tiếng mẫu phi, dung mạo của người phụ nữ lập tức trở nên rõ ràng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp, một đôi mắt đẹp như nước mùa thu chứa đựng sự dịu dàng vô hạn, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, nụ cười động lòng người.
Tươi cười đón chờ, đong đầy tình cảm.
Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá.
Bà đưa tay về phía Lạc Thanh Hàn.
“Tiểu Hàn, lại đây.”
Lần này Lạc Thanh Hàn không do dự, hắn bước tới nắm lấy tay người phụ nữ.
Nụ cười của người phụ nữ trở nên dịu dàng hơn “Tiểu Hàn, mẹ rất nhớ con, con đi với mẹ, được không?”
Lạc Thanh Hàn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn bà.
Người phụ nữ xem sự im lặng của hắn như ngầm đồng ý.
Bà dẫn hắn đi về phía trước.
Lạc Thanh Hàn không vùng vẫy, cứ thế đi theo bà.
Người phụ nữ bước ngày càng nhanh, nụ cười trên mặt càng lộ rõ.
Cứ như thể bà thật sự muốn đưa Lạc Thanh Hàn đến một nơi rất đẹp.
“Thái tử Điện hạ!”
Đột nhiên, cánh tay Lạc Thanh Hàn bị người phía sau nắm lấy!
Hắn tức thì tỉnh dậy.
Người phụ nữ trước mặt đã biến mất.
Vầng trăng treo trên cao, sáng tỏ một góc trời, chung quanh yên tĩnh.
Mà hắn đang đứng bên ao ở hậu viện.
Chỉ cần hắn tiến lên một bước là sẽ rơi xuống ao.
Tiêu Hề Hề nắm chặt cánh tay hắn, các khớp ngón tay của nàng trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.
Vì ban ngày tâm trạng Thái tử không tốt, nàng lo lắng nên ban đêm ngủ không ngon.
Cũng may nàng không ngủ say, mới biết nửa đêm Thái tử thức dậy.
Vừa rồi nàng thấy Thái tử nói chuyện với không khí, vẻ mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, cả thái giám cung nữ trực đêm cung kính hành lễ, hắn lại xem như không thấy.
Sợ hắn xảy ra chuyện, Tiêu Hề Hề lặng lẽ đi theo.
Nàng thấy Lạc Thanh Hàn đến hậu viện, đi thẳng đến ao.
Thấy hắn cách ao nước ngày càng gần, Tiêu Hề Hề vô cùng sợ hãi, vội xông lên nắm lấy cánh tay Lạc Thanh Hàn, dùng sức kéo hắn ra khỏi giấc mộng.
Tuy ao không sâu lắm nhưng cũng đủ dìm chết một người lớn.
Nếu Lạc Thanh Hàn ngã xuống, không trèo ra kịp thời, có thể sẽ mất mạng.
Lạc Thanh Hàn nhìn xuống ao, lặng lẽ lùi lại hai bước.
Tiêu Hề Hề vẫn nắm lấy cánh tay hắn không buông.
Nàng lo lắng nhìn hắn, sợ hắn lại không nghĩ không, làm chuyện ngu xuẩn.
Lạc Thanh Hàn tách ngón tay của nàng, nắm ngược lại tay nàng, an ủi nói “Ta không sao, vừa rồi ta nằm mơ, không phải nghĩ không thông.”
Tiêu Hề Hề thăm dò hỏi “Có phải người lại mơ thấy Thẩm chiêu nghi không?”
Lạc Thanh Hàn dửng dưng trả lời “Ừm, bà ấy muốn đưa ta đi.”
Tiêu Hề Hề bất chợt lại lo lắng.
“Người đừng đi theo bà ấy.”
Lạc Thanh Hàn dẫn nàng về, trầm giọng nói “Ta chưa từng có ý nghĩ sẽ đi theo bà ấy.”
Nếu là trước kia, hắn có lẽ sẽ muốn đi cùng Thẩm chiêu nghi, dù sao trên đời này cũng không có gì đáng lưu luyến.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hắn có Tiêu Hề Hề.
Hắn có người mình thích.
Hắn hận không thể ở cạnh nàng từng giây từng phút thì làm sao có thể cam lòng bỏ nàng mà rời bỏ thế giới này?
Cung nữ thái giám từ xa quan sát đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thái tử bình an trở về, bọn họ khôn khéo tránh đi, không dám quấy rầy Thái tử và Tiêu trắc phi.
Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề về phòng ngủ.
Hai người nằm trên giường, nhưng không ai thấy buồn ngủ.
Tiêu Hề Hề dựa vào cánh tay Lạc Thanh Hàn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo hắn, trong lòng vẫn còn thấy sợ.
Nếu vừa rồi nàng chậm một bước, hắn đã rơi xuống ao.
Lạc Thanh Hàn cảm nhận được nàng đang bất an, nhỏ giọng nói chuyện với nàng, chuyển hướng chú ý của nàng.
“Hôm nay Hoàng hậu nói với ta vài chuyện của Thẩm chiêu nghi.”
Tiêu Hề Hề không nói gì, nhưng lặng lẽ vểnh tai lên.
Lạc Thanh Hàn “Hoàng hậu nói với ta, Thẩm chiêu nghi không phải bệnh chết, mà do phụ hoàng ban một ly rượu độc. Hoàng hậu đích thân đưa rượu độc cho Thẩm chiêu nghi, tận mắt nhìn Thẩm chiêu nghi chết trong đau đớn.”
Tiêu Hề Hề bất giác nắm chặt vạt áo hắn.
Lạc Thanh Hàn vuốt nhẹ lưng nàng, tự giễu cười nói “Phụ hoàng của ta ban chết cho mẫu phi của ta, mẫu hậu nuôi dưỡng ta là kẻ tiếp tay gi.ết chết mẫu phi, buồn cười hơn là …”
Nói đến đây, giọng hắn hơi thê lương.
“Buồn cười hơn là ta từng thật lòng xem bọn họ như phụ mẫu.”
Tim Tiêu Hề Hề thắt lại “Điện hạ, những chuyện này đã qua rồi.”
Lạc Thanh Hàn ôm chặt nàng, giọng hơi run “Có vài chuyện vĩnh viễn không qua được.”
Hắn vừa nhớ đến chuyện hắn đã từng thật lòng gọi người đó là phụ hoàng, từ tận đáy lòng sùng bái người đó, liền cảm thấy ghê tởm khó tả.
Người đó dùng một ly rượu độc gi.ết chết mẹ hắn, nhưng lại có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, yên tâm tiếp tục làm phụ hoàng của hắn, không hề mảy may áy náy.
Hắn hận người đó hơn cả Tần hoàng hậu.
Đáng buồn thay, dù hận đến mấy, hắn cũng không thể làm gì được người đó.
Vì người đó là cha ruột của hắn.
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, hai tay ôm vai và cổ hắn, vụng về hôn lên môi hắn.
“Không cần biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, từ giờ trở đi, người có ta.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy của hắn có một sự dịu dàng mà cả hắn cũng không nhận ra.
“Ừm, ta có nàng là đủ rồi.”