Khi Bạch trắc phi rời điện Thanh Ca, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Bộ dạng của nàng hoàn toàn phù hợp với họ của mình.
Sau đó Thái tử cũng rời điện Thanh Ca.
Ba người đỗ Tam giáp năm nay theo thông lệ sẽ vào viện Hàn Lâm, Lệ Khinh Ngôn trở thành Biên tu thất phẩm, tuy chức quan thấp nhưng y có thể là cận thần luôn bên cạnh thiên tử.
Còn những Tiến sĩ khác phải tham gia khảo hạch của các bộ, sau khi vượt qua khảo hạch mới có thể vào bộ nhậm chức.
Vì Thái tử quét sạch gian lận trong khoa cử, khiến hắn bỗng dưng trở thành thần tượng trong lòng sĩ tử hàn môn.
Hiệu ứng thần tượng vô cùng mạnh mẽ.
Vì muốn được ở cùng bộ với thần tượng, nhiều Tiến sĩ muốn vào Hình bộ, Đổng Minh Xuân vừa vui vừa đau đầu.
Vui vì Hình bộ chưa từng được nổi tiếng như vậy, chuyện này làm ông kiêu ngạo khi gặp mấy Thượng thư khác.
Đau đầu vì nhân tài quá nhiều, nhưng số lượng người mới ở Hình bộ lại có hạn, Đổng Minh Xuân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cảm thấy người này giỏi, lại cảm thấy người kia cũng giỏi, sầu đến muốn hói đầu.
Ông do dự trằn trọc cả đêm, hôm sau ông mang quầng thâm dưới mắt đến gặp Thái tử.
“Điện hạ, đây là danh sách nhân sự mới được Hình bộ tuyển dụng năm nay, xin ngài xem qua.”
Lạc Thanh Hàn đọc danh sách, bình tĩnh nói “Ta tin vào mắt nhìn của khanh, chuyện này khanh tự xử lý đi.”
Đổng Minh Xuân thử hỏi “Chúng ta có nên tuyển thêm vài người không?”
Ông thật sự luyến tiếc những nhân tài đó, muốn giữ lại Hình Bộ, dù bây giờ chưa dùng đến, cũng có thể từ từ bồi dưỡng, nói không chừng sau này sẽ dùng đến.
Lạc Thanh Hàn “Không cần, hiện giờ Hình bộ đã có rất nhiều người, quá nhiều sẽ trở nên dư thừa, nhân lực quan trọng nằm ở chất lượng, không phải số lượng, ta quan tâm chất lượng hơn.”
Đổng Minh Xuân sớm đoán được kết quả này, bất đắc dĩ nói “Vi thần biết rồi.”
Lạc Thanh Hàn biết Đổng Minh Xuân nghĩ gì, ông hận không thể gom hết số nhân tài này về dưới trướng, nhưng Lạc Thanh Hàn thì khác, tuy hắn nắm giữ Hình bộ, nhưng đồng thời cũng là Thái tử, địa vị cao hơn Đổng Minh Xuân rất nhiều.
Hắn phải nhìn vào tình hình tổng thể.
Số nhân tài đó dù nhậm chức ở bộ nào, chỉ cần ra sức vì Đại Thịnh, bọn họ đều là người có ích.
Sẽ không uổng công hắn bỏ ra nhiều công sức để quét sạch gian lận trong khoa cử
……
Lý trắc phi sai người nhắn tin về nhà, nhờ người nhà đưa cho nàng ít tiền.
Nàng cần số tiền này để trả nợ.
Tiêu trắc phi còn đang cầm giấy nợ, làm nàng thấy thiếu tự tin khi đối mặt với chủ nợ, chuyện này sắp thành nút thắt trong lòng, nàng định hôm nay sẽ giải quyết nợ nần.
Vốn nàng muốn sai Tố Mai cầm ngân phiếu đến trả nợ cho Tiêu trắc phi, nhưng sau đó nàng lại nghĩ đến Thải Vân.
Trước đây nàng rất tin tưởng Thải Vân, kết quả Thải Vân lợi dụng lòng tin của nàng, không chỉ trộm trang sức mà còn suýt hại chết nàng.
Một bài học bày ra trước mắt, Lý trắc phi bây giờ không còn dám dễ dàng tin tưởng người khác.
Cuối cùng nàng quyết định đích thân đến điện Thanh Ca.
Khi Lý trắc phi đến điện Thanh Ca, ai nấy cũng sốc trước thân hình trắng trẻo mập mạp của nàng.
Trước kia khi gặp Lý trắc phi, bọn họ đều cảm thấy dáng người của Lý trắc phi thướt tha yêu kiều, mảnh mai cân đối.
Nhưng bây giờ, chỉ có bốn chữ “tròn trịa mập mạp” là có thể hình dung nàng.
Lý trắc phi sớm đã đoán được người khác sẽ nghĩ gì về mình nên gần đây không thích ra ngoài.
Nếu hôm nay không phải vì trả nợ, nàng cũng không đích thân đến đây.
Nàng đập ngân phiếu xuống trước mặt Tiêu trắc phi.
“Tiền đây, ngươi tự đếm đi, nếu không có vấn đề gì thì trả giấy nợ cho ta.”
Tiêu Hề Hề cầm ngân phiếu lên đếm, sau khi xác nhận đủ, nàng gọi Bảo Cầm mang giấy nợ đến.
Lý trắc phi cầm giấy nợ, xem nội dung rồi lập tức xé thành từng mảnh.
Hòn đá đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng biến mất.
Nàng cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Tiêu Hề Hề nhìn nàng tò mò hỏi “Không phải cô nói muốn giảm cân à? Sao không thấy cô ốm?”
Lý trắc phi “Ta nghĩ thông rồi, mập thì mập, không giảm cân nữa.”
Tiêu Hề Hề nhắc nhở thân thiện “Thọ yến của Thái hậu sắp đến rồi, lúc đó cô phải tham dự thọ yến với chúng ta.”
Bình thường Lý trắc phi ở trong điện Kim Phong thì không cần phải đối mặt với bàn tán chỉ trỏ của người khác.
Nhưng thọ yến của Thái hậu không trốn được, hôm đó nàng nhất định phải tham gia.
Nàng xuất hiện với thân hình mập mạp trước mặt nhiều người, sợ là sẽ bị cười chết!
Lý trắc phi nghĩ đến cảnh tượng đó, lập tức thấy cả người không ổn.
Nàng không quan tâm mình mập hay ốm nhưng nàng không thể chịu được bị người khác bàn tán chỉ trỏ.
Lúc Lý trắc phi rời điện Thanh Ca, sắc mặt vô cùng xấu xí.
Khi nàng về điện Kim Phong, đã dùng giọng điệu dứt khoát không thể lay chuyển tuyên bố.
“Ta muốn giảm cân!”
Tố Mai ngạc nhiên “Không phải người nói không giảm cân nữa sao?”
Lý trắc phi nghiến răng nói “Trước đây ta suy nghĩ quá đơn giản, dù Thái tử không quan tâm ta trông thế nào thì người khác cũng sẽ để ý! Đặc biệt là đám nữ nhân trong cung, thích so sánh y phục dung mạo, nếu bọn họ thấy ta mập thế này, không phải sẽ cười rớt răng sao? Ta phải giảm cân, ta không thể để đám nữ nhân đó biến ta thành trò cười!”
Là một người phụ nữ, tuyệt đối không thể để người khác mang ra so sánh!
Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của phụ nữ!
Dù không biết chính xác chuyện gì đã kí.ch thích Lý trắc phi, nhưng Tố Mai vẫn tận tụy đi thông báo với ngự thiện phòng điều chỉnh bữa ăn của Lý trắc phi thành chế độ ăn kiêng.
Lý trắc phi chủ động giao toàn bộ đồ ăn vặt trong phòng.
“Mang hết đống đồ ăn vặt này đi, tạm thời giúp ta bảo quản.”
Tố Mai khó hiểu “Tạm thời?”
Lý trắc phi lưu luyến nhìn đồ ăn vặt “Phải, tạm thời, qua thọ yến của Thái hậu, ngươi trả số đồ ăn vặt này cho ta.”
Tố Mai cạn lời.
Thời gian giảm cân chỉ duy trì đến thọ yến của Thái hậu thôi sao?
Lần này Lý trắc phi thật sự quyết tâm giảm cân.
Nàng không chỉ kiểm soát chặt chẽ lượng thức ăn mà còn học lại kỹ năng nhảy múa, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ ở trong phòng nhảy múa một lát.
Trước đây khi dáng người còn mảnh mai, nàng nhảy múa như bươm bướm bay lượn, nhẹ nhàng uyển chuyển đẹp mắt.
Bây giờ nàng đầy đặn nhảy múa như gà mái già bị ép uống rượu giả, làm người khác không dám nhìn.
Mỗi khi nàng đói đến mức không chịu được, trong đầu nàng sẽ tưởng tượng đám nữ nhân đó đang cười nhạo mình.
Sau đó nàng vực dậy tinh thần, tiếp tục giảm cân.
Phụ nữ có thể thua tất cả, chỉ ngoại hình không thể thua!
Trong khi Lý trắc phi đang cố gắng giảm cân thì Tiêu Hề Hề vẫn đang ngủ nướng.
Bảo Cầm cố gắng kéo nàng ra khỏi giường.
“Mặt trời sắp chiếu tới mông rồi, người không được ngủ nữa!”
Tiêu Hề Hề ôm chặt chăn không chịu buông “Hôm nay chăn của ta bị bệnh, ta muốn ở trên giường chăm sóc nó.”
Bảo Cầm bị nàng chọc tức bật cười.