Lạc Thanh Hàn đi về phía người đàn ông nằm trên vũng máu.
Hắn luôn cảm thấy người đàn ông này rất kỳ lạ, muốn xem thử trên người gã có manh mối nào xác minh danh tính của gã hay không.
Đúng lúc này, một mũi tên từ không trung bắn ra, hướng về phía Lạc Thanh Hàn!
Lạc Thanh Hàn phản ứng cực nhanh.
Hắn né sang một bên, vừa hay tránh được mũi tên.
Mũi tên bay qua cắm mạnh xuống đất.
Triệu Hiền hét lên “Có thích khách, hộ giá!”
Ngọc Lân vệ lập tức tập trung quanh Thái tử.
Thấy thế, Lạc Dạ Thần nhanh chóng chen qua.
Chẳng mấy chốc rất nhiều mũi tên b.ắn ra từ sâu trong núi rừng.
Mũi tên trút xuống như mưa.
Ngọc Lân vệ không mặc độn giáp hộ thân nên chỉ có thể vung kiếm chặn mũi tên, nhiều người bị bắn trúng, lần lượt ngã xuống.
Lạc Thanh Hàn thấy tình thế không ổn, lập tức ra lệnh.
“Rút!”
Ngọc Lân vệ lập tức hộ tống Thái tử rút lui.
Bọn họ chạy một mạch xuống núi.
Nhìn lại không thấy ai đuổi theo.
Lạc Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được!
Tuy nhiên, sắc mặt Lạc Thanh Hàn rất kém.
Vì hắn thấy làn khói dày đặc cuồn cuộn từ sâu trong rừng.
Hướng của làn khói là sơn trang bí ẩn.
Lúc này Lạc Thanh Hàn đã hiểu, hắn trúng kế rồi.
Mũi tên mà đám người đó bắn không phải hành thích hắn, mà là để ép bọn họ bỏ chạy, rồi nhân cơ hội phóng hỏa sơn trang.
Còn về chuyện tại sao làm vậy?
Đương nhiên là vì hủy thi thể.
Trong sơn trang này nhất định có giấu bí mật, chủ nhân sơn trang không muốn người khác phát hiện nên chỉ đành dùng cách đơn giản thô bạo này cắt đứt manh mối, khiến người khác không thể điều tra.
Lạc Thanh Hàn sa sầm sắc mặt nói “Triệu Hiền, ngươi dẫn mấy người âm thầm trở lại sơn trang xem tình hình.”
“Vâng.”
Triệu Hiền gọi năm Ngọc Lân vệ lao nhanh về phía sơn trang.
Những người còn lại chia thành hai nhóm, số người bị thương lập tức về thành trị thương, số người còn lại tiếp tục bảo vệ Thái tử và Anh vương.
Chẳng mấy chốc, nhóm người Triệu Hiền đã quay lại.
“Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, sơn trang bốc cháy, thiêu rụi từ trong ra ngoài, toàn bộ thi thể đã bị xử lý, không để lại dấu vết.”
Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên.
Quả nhiên đám người đó muốn hủy thi thể.
Hắn nhìn Lạc Dạ Thần, trầm giọng hỏi “Làm sao huynh tìm được sơn trang này?”
Lạc Dạ Thần không nghĩ nhiều, thành thật trả lời “Do một thuộc hạ của ta tìm thấy, cụ thể là ai thì không nhớ.”
Y bỏ tiền thuê mấy trăm người giúp tìm kiếm, trong đó có nhiều người y chưa từng gặp mặt nên không phân biệt được ai với ai.
Lạc Thanh Hàn “Huynh gọi người đó tới đây, ta có chuyện cần hỏi.”
Lạc Dạ Thần sai người gọi một mưu sĩ của y đến.
Mưu sĩ này có nhiệm vụ thuê người tìm kiếm trong núi, sau khi nghe Anh vương nói, lập tức mở danh sách mang theo dò tìm.
Tuy nhiên, mưu sĩ lật toàn bộ danh sách vẫn không tìm thấy người mà Anh vương cần tìm.
Mưu sĩ thấy lạ nói “Vương gia, có phải ngài nhớ nhầm không? Trong số những người mà chúng ta thuê, không có người nào như ngài nói cả.”
Mưu sĩ vừa dứt lời, trong lòng Lạc Thanh Hàn như chìm xuống đáy.
Kết quả tồi tệ nhất đã đến.
Chuyện này từ đầu đến cuối là một cái bẫy.
Ai đó cố tình dùng danh nghĩa U vương dụ bọn họ đến sơn trang bí ẩn này.
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo, hẳn cũng là kẻ đứng sau lên kế hoạch.
Bọn họ vô hình trung trở thành con cờ trong tay người khác.
Lạc Dạ Thần vẫn đang tranh cãi với mưu sĩ.
“Ta không thể nhớ nhầm, chính là người tên Vương Nhị nói ta biết trong núi có một sơn trang, trong sơn trang có giấu người. Hắn còn chỉ đường cho ta, ta cũng tìm thấy sơn trang theo hướng hắn chỉ, nếu không có hắn chỉ đường, làm sao chúng ta có thể tìm được sơn trang rách nát đó trong khu rừng rộng lớn vậy chứ?!”
Mưu sĩ bạo dạn nói “Người đừng gấp, thuộc hạ không có nghi ngờ ngài, có lẽ chuyện này có hiểu lầm gì đó.”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Ta mặc kệ có hiểu lầm gì, dù sao ngươi cũng phải tìm cho ra cái tên Vương Nhị kia, ta không tin một người sống sờ sờ nói không thấy thì không thấy nữa! Ban ngày ban mặt, lẽ nào ta gặp quỷ chắc?!”
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Có lẽ gặp quỷ thật.”
Lạc Dạ Thần “……”
Cả đời này y không sợ thứ gì, chỉ sợ mấy thứ ma quỷ đó.
Vừa nghe Thái tử nói, lưng Lạc Dạ Thần lập tức toát mồ hôi lạnh.
Y gân cổ, sợ sệt quát “Ngươi tưởng ngươi nói vậy thì ta sẽ bị ngươi dọa sợ sao? Nằm mơ đi, trên đời này vốn không có ma quỷ, ngươi đừng hòng làm ta sợ!”
Lạc Thanh Hàn “Ý ta là, có lẽ có người đang âm thầm giở trò quỷ.”
Lạc Dạ Thần sửng sốt, vội hỏi “Ngươi có ý gì? Ngươi biết được gì phải không? Mau nói ta biết.”
Lạc Thanh Hàn “Huynh đã lớn rồi, không thể cứ gặp vấn đề thì bắt người khác trả lời, huynh phải học cách tự suy nghĩ, muốn biết đáp án thì tự đi tìm. Vương Nhị chính là manh mối, trước tiên phải nghĩ cách bắt được hắn.”
Lạc Dạ Thần “Người đó biến mất rồi, ngươi bảo ta làm sao tìm?”
Lạc Thanh Hàn “Không phải huynh có tiền à? Tục ngữ nói, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, huynh tiêu nhiều tiền hơn một chút, sẽ luôn có người sẵn sàng cung cấp manh mối.”
Lạc Dạ Thần sờ sờ cằm, những việc khác y không giỏi, nhưng lại giỏi tiêu tiền!
Một ý tưởng nhanh chóng nảy ra trong đầu y.
Khi Lạc Thanh Hàn về tới Đông cung thì mặt trời đã lặn.
Hắn đi thẳng đến điện Thanh Ca.
Vì hắn cả ngày bận rộn trong núi rừng, trên giày không tránh khỏi dính bùn đất, y phục bị cành cây cào xước vài chỗ.
Dù trên đường về đã chỉnh gọn gàng một chút nhưng so với vẻ ngoài thường ngày thì trông hắn vẫn hơi nhếch nhác.
Tiêu Hề Hề thấy dáng vẻ của hắn, tò mò hỏi.
“Người đi đâu cướp của à? Sao không dẫn thần thiếp đi cùng?”
Lạc Thanh Hàn mặt vô cảm nói “Hôm nay ta bị người khác đùa giỡn.”
Hắn kể lại chuyện xảy ra với mình trong sơn trang bí ẩn, rồi cuối cùng nói.
“Lai lịch người đàn ông đó chắc chắn có vấn đề, hình như gã biết ta, nhưng ta lại không biết gã, cách gã nhìn ta khi chết khiến ta cứ cảm thấy khó chịu.”
Tiêu Hề Hề trấn an “Có thể là do người nghĩ quá nhiều, có lẽ người đó nhận nhầm người? Có lẽ những chuyện này chỉ là trùng hợp? Trước khi không có chứng cứ xác thực chứng minh người đó có quan hệ với người, người tốt nhất đừng nghĩ nhiều, yên tâm làm chuyện của mình là được rồi.”
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Nếu người đó thật sự có quan hệ với ta …”
Tiêu Hề Hề nắm tay hắn.
“Phiền não của con người phần lớn đều xuất phát từ suy nghĩ lung tung, người càng nghĩ càng dễ khiến bản thân lâm vào bế tắc. Thay vì tự hù dọa mình, chi bằng người giúp thần thiếp nghĩ xem trong thọ yến của Thái hậu nên tặng quà gì cho Thái hậu?”