Khi mở rương sắt ra, nhìn thấy Tiêu Hề Hề bất động, Lạc Thanh Hàn cảm giác như máu trong cơ thể đông cứng lại.
Đầu óc hắn trống rỗng.
Cả nhịp tim cũng ngừng đập.
Thế giới trong khoảnh khắc dường như biến mất.
Trước mặt chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu của Tiêu Hề Hề.
Khuôn mặt nàng dần dần trùng lặp với khuôn mặt trước lúc chết của Thẩm chiêu nghi trong ký ức.
Tuyệt vọng do cái chết mang đến ập tới, gần như đánh bại hoàn toàn lý trí của Lạc Thanh Hàn.
Cho đến khi Bảo Cầm lao tới, khóc lóc gọi nàng.
Lạc Thanh Hàn mới thoát khỏi trạng thái gần như ngạt thở.
Hắn vươn đôi tay run rẩy của mình ôm Tiêu Hề Hề ra khỏi rương sắt.
Hắn dùng ngón tay đè vào cổ nàng, vẫn còn mạch đập nhẹ.
Nàng vẫn chưa chết, vẫn còn cứu được.
Thường công công vội vàng sai người đi gọi thái y.
Lạc Thanh Hàn gọi tên Hề Hề, không thấy nàng phản ứng, hắn vỗ vỗ lưng nàng, nhưng vì quá lo lắng nên vô tình dùng quá nhiều lực, cơn đau khiến Tiêu Hề Hề tỉnh dậy.
Lạc Thanh Hàn vui mừng “Hề Hề, nàng cuối cùng tỉnh rồi …”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Hề Hề quay đầu lại, há miệng phun ra một ngụm nước lớn.
Sau khi phun hết nước trong cổ họng, nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bảo Cầm thấy người nàng ướt sũng, muốn cởi áo khoác ra mặc cho nàng.
Tuy nhiên, Lạc Thanh Hàn đã cởi áo khoác của mình ra trước.
Hắn dùng quần áo quấn Tiêu Hề Hề lại.
“Nàng đừng sợ, không sao rồi.”
Giọng hắn trầm thấp, còn hơi run rẩy.
Hắn không biết mình đang an ủi người khác hay đang an ủi chính mình.
Tiêu Hề Hề muốn an ủi hắn mấy câu, để hắn đừng quá lo lắng, nhưng tiếc là nàng không còn sức, vừa đi một vòng Quỷ Môn Quan, khó lắm mới giữ được mạng, cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt sức.
Bây giờ nàng không còn một chút sức lực nào, phế quản của nàng đang nóng như lửa đốt, không thể nói được gì.
Thái y vội vàng chạy tới cứu chữa cho Tiêu Hề Hề.
Sau đó nàng được đưa về điện Thanh Ca.
Tiêu Hề Hề không thể nhớ mình ngủ khi nào.
Lúc nàng tỉnh dậy đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Nàng cảm thấy chóng mặt, chân tay yếu ớt, cổ họng khô khốc, vô cùng khó chịu.
Bảo Cầm luôn túc trực bên giường thấy nàng tỉnh lại liền lao tới, hưng phấn hét lên.
“Nương nương tỉnh rồi!”
Thanh Tùng canh cửa nhìn vào phòng hỏi “Nương nương tỉnh rồi?”
Bảo Cầm quay sang hét với hắn “Thật, nương nương tỉnh rồi!”
Thanh Tùng vui vẻ trở lại “Tốt quá rồi, nô tài đi bẩm báo với Thái tử!”
Hắn vội chạy ra ngoài.
Tiêu Hề Hề khó khăn nói “Ta khát quá …”
Giọng nàng khàn đến mức chính nàng cũng giật mình.
Bảo Cầm nhanh chóng rót một ly nước ấm, một tay đỡ nàng dậy, tay kia cầm ly cho nàng uống.
“Nương nương uống nữa không?”
Tiêu Hề Hề gật đầu.
Thế là Bảo Cầm rót cho nàng một ly nước ấm khác.
Uống xong ly nước, Tiêu Hề Hề nói đã uống đủ rồi.
Nàng liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trời sắp lặn nên không nhịn được hỏi.
“Ta đã ngủ nửa ngày rồi à?”
Hai mắt Bảo Cầm vẫn còn hơi đỏ, giọng hơi khàn khàn “Người đâu có ngủ nửa ngày, người đã ngủ một ngày rưỡi rồi.”
Tiêu Hề Hề rất ngạc nhiên.
Nàng cảm giác mình chỉ ngủ có mấy canh giờ, sao chớp mắt lại trôi qua một ngày rưỡi?!
Bảo Cầm vừa nói vừa nhét đệm sau lưng nàng.
“Hôm qua sau khi đưa người về, không lâu sau người đã ngủ thiếp đi, Thái tử luôn túc trực bên cạnh người. Đêm qua người phát sốt, toàn thân nóng hổi, Thái tử sai người đi gọi thái y, thái y châm cứu cho người, nói là chỉ cần hạ sốt thì sẽ không sao. Thái tử lo lắng cho người, mặc kệ người khác khuyên nhủ, cả đêm ở bên cạnh người, lau mặt đút thuốc đều do tự tay Thái tử làm.”
Bảo Cầm nói đến đây, không khỏi thở dài.
“Thái tử thật sự rất để tâm đến người.”
Tiêu Hề Hề cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ được chuyện xảy ra trước khi ngủ, sau khi ngủ xảy ra chuyện gì thì nàng hoàn toàn không biết.
Nàng khàn giọng hỏi “Thái tử đâu?”
Bảo Cầm thành thật nói “Sáng sớm Thái tử đến điện Nghị Sự, giữa trưa có về một lần, thấy người còn chưa tỉnh thì ngồi cạnh người suốt một canh giờ. Buổi chiều, Triệu tướng quân đến, hình như có việc gấp nên hai người họ đi rồi, không nói khi nào sẽ về. Nhưng mà trước khi đi, Thái tử đã dặn, nếu nương nương tỉnh lại, lập tức cử người đến cung Minh Quang báo tin.”
Hạnh Nhi bưng một bát thuốc nóng bước vào.
“Nương nương, thái y nói, sau khi người tỉnh lại thì phải uống thuốc ngay.”
Tiêu Hề Hề chợt đau đầu khi nhìn thấy thứ thuốc đen thui đó.
Nàng không muốn uống.
Nàng cố gắng tìm lý do để không uống thuốc.
“Thân thể ta khỏe mạnh, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi, không cần uống thuốc.”
Bảo Cầm thường rất nghe lời Tiêu trắc phi, lúc này không hề do dự từ chối nàng.
“Không được, thái y nói phải uống thuốc, người không thể vì thuốc đắng mà không uống. Tục ngữ có câu, thuốc đắng dã tật, vì sức khỏe của người, nhất định phải uống.”
Hạnh Nhi cũng tham gia “Bảo Cầm tỷ nói đúng, nương nương muốn nhanh khỏi bệnh thì phải uống thuốc.”
Dù bọn họ có khuyên thế nào, Tiêu Hề Hề cũng không muốn uống thuốc đắng.
Lúc Lạc Thanh Hàn bước vào, tình cờ nhìn thấy Bảo Cầm và Hạnh Nhi đứng bên giường, khuyên bảo Tiêu Hề Hề uống thuốc.
Bảo Cầm và Hạnh Nhi vội hành lễ với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn xua tay cho bọn họ lui xuống.
Đợi người lui hết, Lạc Thanh Hàn đi tới bên giường ngồi xuống.
Hắn cầm bát thuốc đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, bình tĩnh hỏi.
“Nàng tự uống? Hay ta đút nàng uống?”
Tiêu Hề Hề nhớ lại kinh nghiệm đau thương lần trước khi hắn cạy miệng mạnh bạo đổ thuốc vào miệng nàng, tức thì nàng hèn ngang.
“Ta tự uống.”
Nàng cầm bát, đối mặt với thứ nước đen thui tỏa mùi đắng, âm thầm tự thôi miên trong đầu.
Đây là cappuccino, đây là cappuccino, đây là cappuccino.
Nàng nhắm mắt bóp mũi.
Há miệng uống hết một hơi!
Uống xong bát thuốc, Tiêu Hề Hề cảm thấy cả lưỡi đắng ngắt như mất đi vị giác.
Nàng vứt bát rỗng đi, nằm phịch xuống giường hệt như cá chết.
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng.
Bàn tay nàng trông nhỏ nhắn, sờ rất mềm mại, có nhiệt độ dễ chịu.
Nhiệt độ này chứng tỏ nàng vẫn còn sống, nàng chưa chết.
Lạc Thanh Hàn không khỏi nắm chặt tay nàng, thấp giọng gọi.
“Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề yếu ớt đáp lại “Hả?”
Lạc Thanh Hàn lại gọi một tiếng “Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn hắn “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Lạc Thanh Hàn “Không có gì, chỉ muốn gọi nàng thôi.”
Hôm qua hắn gọi tên nàng, nàng không có phản ứng, cảm giác sợ hãi mất nàng mãi mãi, bây giờ nghĩ lại vẫn làm hắn cảm thấy lo sợ.
Hắn sợ nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Hắn không nhịn được lại gọi.
“Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng thở dài, rút tay ra khỏi tay hắn, rồi đưa tay về phía hắn, dùng giọng dỗ dành con nít nói.
“Nào, ôm một cái.”