Lúc Lạc Thanh Hàn về cung đã là nửa đêm.
Sau khi tắm xong, hắn ôm Tiêu Hề Hề đi ngủ.
Ngủ chưa bao lâu, hắn đã thức dậy.
Thường công công rón rén đi vào, hầu hạ Thái tử rửa mặt thay y phục.
Khi Thái tử rời điện Thanh Ca, sắc trời mới dần sáng.
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, quay đầu nhìn cửa lớn điện Thanh Ca.
Tây Lăng vương muốn giết người diệt khẩu, không may đã thất bại, nếu biết Tiêu Hề Hề còn sống, nhất định sẽ tìm cách giết nàng.
Lạc Thanh Hàn là Thái tử mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, không thể nào suốt ngày ở điện Thanh Ca.
“Thường Hỉ.”
“Có nô tài.”
“Lát nữa ngươi truyền khẩu dụ cho Triệu Hiền, lệnh hắn phái thêm vài người đến canh giữ điện Thanh Ca, bao gồm cả những người trong điện, đồng thời phái người bí mật bảo vệ bọn họ.”
Thường công công cung kính đáp “Vâng.”
Sau khi thượng triều kết thúc, Anh vương Lạc Dạ Thần nóng lòng muốn rời điện Nghị Sự.
Y xuất cung, lên xe ngựa đi thẳng đến Lưu Quang Các.
Lưu Quang Các là tửu lâu có thể sánh ngang với lầu Đông Lai ở Thịnh Kinh, là địa điểm tụ tập ưa thích của các quan lại trong kinh.
Từ sau khi xảy ra vụ án gian lận khoa cử, lầu Đông Lai đã đóng cửa, mất đi một đối thủ cạnh tranh lớn, hoạt động kinh doanh của Lưu Quang Các có thể nói là ngày càng đi lên, ngày nào cũng đông khách.
Thậm chí còn chưa đến giờ ăn tối, Lưu Quang Các đã kín chỗ.
Có một lang quân nhà giàu muốn vào ăn tối nhưng bị hầu bàn cản lại.
Hầu bàn cúi đầu nói “Thật sự rất xin lỗi, tửu lâu chúng tôi hiện đã kín chỗ, hay là lang quân đến quán trà đối diện ngồi một lát? Khi nào có chỗ tôi sẽ báo cho mọi người.”
Lang quân giàu có không vui.
Hắn theo người nhà đến Thịnh Kinh làm ăn.
Ở quê nhà, hắn cũng là một nhân vật có tiếng, dù đi đến đâu cũng có người chào đón, chưa từng có tình trạng muốn ăn mà không tìm được chỗ ngồi.
Lang quân giàu có muốn nổi giận nhưng bị tùy tùng bên cạnh ngăn lại.
Tùy tùng khuyên hắn khiêm tốn một chút, dù sao đây cũng là Thịnh Kinh nơi có nhiều quyền quý, ném một viên đá cũng có thể trúng một quan viên. Lưu Quang Các có thể làm ăn phát đạt như vậy thì nhất định phía sau có chỗ dựa, không dễ chọc vào.
Lang quân giàu có nhớ lời dặn của cha trước khi ra ngoài, chỉ đành nén giận, định đến quán trà bên kia đường ngồi một lát.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa sang trọng dừng trước cửa tửu lâu.
Anh vương không cần ai đỡ, nhảy thẳng xuống xe.
Y hỏi hầu bàn “Còn chỗ không?”
Hầu bàn vừa thấy Anh vương tới, lập tức mỉm cười nhiệt tình nói “Còn còn còn! Dù ngài đến lúc nào, Lưu Quang Các chúng tôi đều có chỗ! Tiểu nhân dẫn ngài đi.”
Lang quân giàu có tức giận, mặt mũi vặn vẹo.
Hắn nắm cánh tay hầu bàn, giận dữ chất vấn.
“Không phải ngươi mới nói kín chỗ rồi sao? Tại sao người này vừa tới thì nói khác? Đây không phải ngươi đang coi thường ta sao?!”
Hầu bạn vội hạ giọng giải thích “Vị này là Anh vương, ngài ấy không chỉ là trưởng tử của Hoàng đế, còn là thiếu gia của Lưu Quang Các chúng tôi. Ngài ấy có một phòng riêng chuyên dụng, dù có bao nhiêu khách, phòng riêng đó nhất định phải giữ cho ngài ấy.”
Lang quân giàu có sợ hãi.
Hắn không ngờ lai lịch của người này lại lớn đến thế.
Hắn vô thức nhìn về phía Anh vương.
Lạc Dạ Thần thường tới đây ăn cơm, y rất quen thuộc nơi này, dù không có người dẫn đường, y cũng biết đi như thế nào.
Lúc này y đã đi được một đoạn, hoàn toàn không chú ý động tĩnh phía sau.
Hầu bàn hất tay lang quân giàu có ra rồi vội vàng đuổi theo hướng Anh vương đi.
Lang quân giàu có ngơ ngác nói “Quả nhiên là Thịnh Kinh, ra ngoài ăn cơm cũng có thể gặp được vương gia.”
Tùy tùng thúc giục “Chúng ta mau đi thôi.”
Hai chủ tớ chán chường rời đi.
Phòng riêng của Lạc Dạ Thần nằm ở viện trong cùng, y vừa ngồi xuống thì chưởng quầy chạy nhanh tới.
“Không biết vương gia đại giá quang lâm, không kịp nghênh đón từ xa, mong vương gia thứ tội.”
Lưu Quang Các thực chất là sản nghiệp dưới tên Huệ phi, Huệ phi ở trong cung, không tiện lộ mặt, tửu lâu này trước giờ đều do người bên nhà mẹ của Huệ phi quản lý, bà chỉ cần ngồi chờ đếm tiền.
Lạc Dạ Thần thỉnh thoảng sẽ đến Lưu Quang Các dùng bữa tối, mọi người ở đây từ chưởng quầy đến hầu bàn đều biết thân phận của y, ai cũng kính sợ y.
Y hỏi “Định Viễn Hầu chưa tới à?”
Sáng nay y gửi thiệp mời cho Định Viễn Hầu từ rất sớm, mời ông tới đây dùng bữa trưa.
Chưởng quầy thành thật trả lời “Ông ấy chưa tới, tôi đã phái người canh cửa rồi, Định Viễn Hầu vừa đến sẽ lập tức dẫn ông ấy tới đây.”
Lạc Dạ Thần “Ừm, chắc ông ấy cũng sắp đến rồi, ngươi mau vào bếp chuẩn bị đồ ăn đi.”
Chưởng quầy thận trọng hỏi “Không biết Định Viễn Hầu có kiêng kỵ gì không?”
Lạc Dạ Thần chưa từng tiếp xúc với Định Viễn Hầu, làm sao biết ông ấy có kiêng kỵ gì không? Y thản nhiên nói “Các ngươi tự xem mà làm.”
“Vâng.”
Chưởng quầy tự mình rót trà cho y, gọi người mang điểm tâm trà bánh lên, rồi mới cung kính lui ra ngoài.
Lạc Dạ Thần không có tâm trạng ăn uống.
Hiện giờ y đang nghĩ phải nói chuyện hủy hôn thế nào với Định Viễn Hầu.
Y nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tách trà, bắt đầu tưởng tượng hình ảnh phản chiếu này là Định Viễn Hầu.
Y kìm nén cảm xúc một lúc, rồi nghiêm túc nói.
“Hầu gia, ta rất tôn kính ông, nhưng ta thật sự không có tình cảm nam nữ gì với con gái của ông cả …”
Còn chưa nói xong, y đã cảm thấy không ổn, quá thẳng thắn, dễ làm tổn thương người khác.
Tuy y thấy Bộ Sanh Yên phiền, nhưng y thật sự rất kính trọng Định Viễn Hầu.
Y phải chừa mặt mũi cho Định Viễn Hầu.
Y trưng ra vẻ mặt buồn bã bất lực.
“Bộ cô nương là một cô nương tốt, đáng tiếc ta không xứng với cô ấy …”
“Không được không được, như vầy quá giả tạo, Định Viễn Hầu nhất định sẽ không tin.”
Lạc Dạ Thần đổi nét mặt, bày ra biểu cảm cười xấu xa.
“Chắc hầu gia không biết nhỉ, thật ra con người ta có rất nhiều tật xấu, ta chẳng những lăng nhăng, còn thích uống rượu, uống rượu say thì đánh phụ nữ …”
“Khoan đã, hình như Bộ Sanh Yên biết võ công, mà võ công của cô ta còn cao hơn mình.”
Lạc Dạ Thần chửi rủa.
Y bực bội cầm tách trà uống một ngụm rồi dùng hết sức đặt tách trà lên bàn, bỏ cuộc triệt để.
“Hầu gia, không giấu gì người, thật ra ta là một tên đoạn tụ!”
Cửa phòng riêng cọt kẹt một tiếng mở ra.
Định Viễn Hầu chống gậy đứng ở cửa.
Phía sau còn có chưởng quầy.
Chưởng quầy rất sốc, há miệng thành hình chữ O.
Lạc Dạ Thần “……”
Trong đầu y dường như có thứ gì đó nổ tung.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Ta vừa mới nói gì?