“Ta chỉ gặp bà ấy một lần, giữa ta và bà ấy có chút hiểu lầm khiến ta không có ấn tượng tốt với bà ấy. Ta muốn hủy hôn nhưng cha mẹ không đồng ý, vì chuyện này mà ta từng cãi vã với gia đình mấy lần. Lần nào cha ta cũng đánh ta một trận, cuối cùng bị cha ta ép phải thành thân.”
Lạc Dạ Thần không khỏi hỏi “Sau đó thì sao?”
Định Viễn Hầu mỉm cười “Sau đó ở chung lâu ngày, hiểu lầm được hóa giải, ta phát hiện bà ấy thật ra là một người rất đáng yêu, ta thật may mắn khi cưới được bà ấy.”
Lạc Dạ Thần cũng cười nói “Hẳn là người rất biết ơn lão hầu gia nhỉ?”
“Đương nhiên, mỗi dịp Thanh Minh, ta đều chuẩn bị thêm một bình rượu ngon cho ông ấy, vì muốn cảm ơn ông ấy đã giúp ta cưới được một người vợ tốt như vậy.”
Định Viễn Hầu uống ngụm rượu cuối cùng.
Ông từ từ dựa vào đôi nạng đứng dậy.
“Đa tạ vương gia tiếp đãi, ta về trước.”
Lạc Dạ Thần cũng đứng dậy, nhìn ông tập tễnh rời đi.
Khi cửa phòng riêng đóng lại, Lạc Dạ Thần ngồi về chỗ.
Y nhớ lại lời Định Viễn Hầu vừa nói.
Qua miêu tả của Định Viễn Hầu, y dường như thấy một Bộ Sanh Yên hoàn toàn khác.
Một cô nương trải qua đau đớn tuyệt vọng nhưng vẫn kiên cường mạnh mẽ khiến y có hơi hơi muốn tìm hiểu nàng.
Định Viễn Hầu về nhà thấy Bộ Sanh Yên đang tập bắn cung.
Bộ Sanh Yên thấy ông về, lập tức buông cung tên trong tay, chạy về phía ông.
Nàng ngửi ngửi, cau mày hỏi “Người uống rượu à?”
Định Viễn Hầu “Ừm, uống mấy ly với phu quân tương lai của con.”
Bộ Sanh Yên tức giận “Thì ra người đi gặp Anh vương, chẳng trách người ra ngoài cứ nhất quyết không chịu nói con biết người đi đâu, người còn uống rượu với tên đó, lẽ nào người không biết sức khỏe của mình không tốt, không được uống rượu sao?!”
Định Viễn Hầu thản nhiên nói “Ta chỉ uống một chút, không có gì to tát.”
Bộ Sanh Yên tức giận vì ông không coi trọng thân thể của mình.
Nàng sai người pha trà giải rượu, rồi canh chừng Định Viễn Hầu uống hết mới thôi.
Định Viễn Hầu về nghỉ ngơi trước.
Bộ Sanh Yên kéo ông lại, không cho ông trốn.
Nàng hỏi “Sao người lại uống rượu với Anh vương?”
Định Viễn Hầu “Là ngài ấy mời ta, ta cũng rảnh nên đi thôi.”
“Sao tên đó lại đột nhiên nghĩ đến chuyện mời người uống rượu? Có phải vì chuyện hủy hôn không? Người đã đồng ý chưa?”
Định Viễn Hầu không trả lời mà hỏi ngược lại “Con hi vọng ta đồng ý?”
Bộ Sanh Yên không do dự trả lời “Tất nhiên là hi vọng! Con không muốn gả cho tên đó!”
Định Viễn Hầu “Con không muốn gả cho ngài ấy hay không muốn xuất giá?”
Bộ Sanh Yên mím môi không nói gì.
Định Viễn Hầu thở dài “Ta biết con đang nghĩ gì, con không muốn xuất giá, không phải vì không thích Anh vương, mà vì muốn ở hầu phủ tuyển rể.”
Bộ Sanh Yên ngạc nhiên, không ngờ bị phụ thân nhìn thấu tâm tư.
Định Viễn Hầu “Tuy con không nói, nhưng ta có mắt, có thể nhìn ra tâm tư của con.”
Nếu tâm tư đã bị nhìn thấu, Bộ Sanh Yên dứt khoát thẳng thắn thừa nhận.
“Phải, con không muốn xuất giá, con muốn ở lại hầu phủ tuyển rể, huynh trưởng đã mất, mẹ cũng qua đời, cha hiện giờ là người thân duy nhất của con, nếu con xuất giá, sau này người phải làm sao?”
Định Viễn Hầu bình tĩnh nói “Thì ta vẫn thế thôi, đâu phải không có con thì ta không sống được.”
Bộ Sanh Yên “Nhưng con lo cho người!”
Cha nàng chịu nhiều thương tật trên chiến trường, một số vết thương đã lành, nhưng nhiều vết thương để lại gốc bệnh.
Ví như chân phải khập khiễng, bụng thỉnh thoảng đau, khi trời âm u thì cánh tay đau đến mức không nhấc nổi …
Bộ Sanh Yên vô cùng khó chịu mỗi khi thấy ông cắn răng chịu đựng.
Sao nàng không lo cho được?
Nàng không muốn xuất giá, không muốn xa nhà, không muốn lúc phụ thân đau đớn lại không có mình bên cạnh.
Định Viễn Hầu “Mẹ con trước khi qua đời đã dặn ta phải tìm cho con một hôn sự tốt. Nếu con không xuất giá, ta xuống suối vàng phải đối mặt với mẹ con thế nào?”
Bộ Sanh Yên cố chấp nói “Con có thể ở nhà tuyển rể.”
“Con trai nhà nào lại chịu làm rể nhà khác? Ta không muốn con chịu ấm ức, ta muốn thấy con gả vào một gia đình tốt, sống hạnh phúc đến cuối đời.”
Ông đã già, cả người đầy bệnh, không biết còn sống được bao lâu.
Nếu một ngày ông không còn nữa, một mình con bé phải làm sao?
Lỡ như con bé bị bắt nạt, sẽ không còn ai ra mặt giúp con bé.
Định Viễn Hầu không muốn thấy cảnh tượng như vậy.
Hốc mắt Bộ Sanh Yên hơi đỏ lên “Con không muốn xuất giá, không muốn rời xa người.”
Định Viễn Hầu “Ta sớm muộn gì cũng chết.”
Bộ Sanh Yên gấp gáp, rơi nước mắt “Con không cho phép người nói mấy lời xui xẻo như vậy!”
Định Viễn Hầu đành im lặng, không nói nữa.
Trải qua nhiều lần sống chết chia cắt, ông từ lâu đã xem nhẹ sống chết của mình.
Nhưng Bộ Sanh Yên vẫn chưa thể.
Con bé còn quá trẻ, quá cố chấp.
……
Sau ba ngày điều dưỡng, sức khỏe của Tiêu Hề Hề tốt hơn rất nhiều.
Thời tiết gần đây ngày càng nóng, y phục của Tiêu Hề Hề ngày càng mỏng.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ cũng giảm xuống một chút.
Sau bữa tối, Tiêu Hề Hề và Thái tử cùng nằm dưới giàn nho giải nhiệt.
Cây nho đã cao hơn rất nhiều nhưng vẫn chưa tới quá trình đơm hoa kết trái.
Bảo Cầm mang nho rửa sạch lên.
Đây là những quả nho do Tây Vực tiến cống, dọc đường được làm lạnh bằng đá rồi vận chuyển với tốc độ nhanh nhất đến Thịnh Kinh.
Dù vậy, lúc tới được Thịnh Kinh, nhiều quả nho vẫn bị hỏng.
Những quả nho hỏng được lấy ra, còn lại dâng lên Hoàng đế.
Hoàng đế giữ lại một ít, sai người gửi một ít cho Thái hậu và Hoàng hậu, còn cả những phi tần được sủng ái.
Đương nhiên không thể thiếu phần của Thái tử.
Hắn biết Tiêu Hề Hề thích ăn nho nên mang hết đến cho nàng.
Tiêu Hề Hề biết những quả nho này hiếm có nên nàng rất trân trọng chúng, nàng thưởng thức từng quả nho rất lâu rồi mới nuốt xuống.
Dù vậy, nàng vẫn nhanh chóng ăn hết bát nho lớn.
Nàng lau miệng, cảm thấy vẫn ăn chưa đã.
“Lúc này đây, ta chợt muốn ngâm thơ.”
Lạc Thanh Hàn theo bản năng cảm thấy nàng không thể đọc được bài thơ gì hay, nhưng con người thì hay tò mò, lúc này hắn muốn biết rốt cuộc nàng có thể đọc được bài thơ độc đáo đến mức nào.
“Thơ gì?”
Tiêu Hề Hề hít một thật sâu, chậm rãi thở ra, nắm lấy tay Thái tử, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, tình cảm nồng nàn đọc.
“Dây leo khô, cây cổ thụ, tiếng quạ kêu chiều,
Bữa tối, có cá, có tôm,
Trà sữa, quả nho, dưa hấu,
Bóng chiều ngả về tây,
Người xấu, không sao, ta mù!”
Lạc Thanh Hàn “……”