Tạ Sơ Tuyết dìu Tiêu Hề Hề bước ra ngoài.
Bảo Cầm theo sau, mấy lần muốn can thiệp đều bị Tạ Sơ Tuyết ngăn lại.
Tiêu Hề Hề cố hất tay Tạ Sơ Tuyết ra, nhưng Tạ Sơ Tuyết vẫn giữ chặt cánh tay nàng.
Nếu là ngày thường, chút sức này của Tạ Sơ Tuyết chẳng là gì với Tiêu Hề Hề, nàng có thể dễ dàng hất tay Tạ Sơ Tuyết ra.
Mà Tiêu Hề Hề hiện giờ đang trong tình trạng suy nhược, cơ thể không còn nhiều sức, không thể thoát khỏi Tạ Sơ Tuyết.
Tạ Sơ Tuyết dường như cũng phát hiện chuyện này, nàng nhếch khóe miệng cười nói.
“Xem ra trắc phi nương nương bệnh rất nặng, vừa hay Phương quản sự trong phủ chúng ta có y thuật rất giỏi, hay là nương nương theo muội về Thương Lan Viên, để Phương quản sự chẩn trị cho người?”
Tiêu Hề Hề biết Phương quản sự mà nàng nói chính là Phương Vô Tửu.
Y thuật của Phương Vô Tửu quả thật rất giỏi, nhưng Tiêu Hề Hề không muốn huynh ấy chữa cho nàng.
Nàng từ chối “Cảm ơn, không cần.”
Tạ Sơ Tuyết “Nương nương cần gì lạnh nhạt như vậy? Dù sao chúng ta cũng là bạn mà.”
Tiêu Hề Hề cười gượng nhưng vẫn lịch sự.
Chủ đề bị ép phải kết thúc.
Chiếc kiệu đã đợi sẵn ở cổng cung Trường Lạc.
Tạ Sơ Tuyết đích thân đỡ Tiêu Hề Hề ngồi vào kiệu, không quên nhẹ giọng dặn dò “Nương nương đi đường cẩn thận, hôm khác muội tới thăm người.”
Bốn thái giám khỏe mạnh nhấc kiệu lên, vững vàng bước đi.
Tạ Sơ Tuyết đứng đó nhìn họ rời đi.
Nàng nhìn chiếc kiệu dần đi xa, khẽ mỉm cười.
Vì uống đan Khí Hư nên Tiêu Hề Hề hiện giờ rất yếu, đầu óc có hơi choáng.
Nàng đang ngồi trên kiệu.
Chiếc kiệu lắc lư theo từng bước chân khiến nàng thấy buồn ngủ.
Nàng nhịn không được bắt đầu ngủ gật.
Không biết chiếc kiệu ngừng lắc lư từ lúc nào.
Tiêu Hề Hề nhướng mày, nhẹ giọng hỏi “Đến rồi à?”
Ở bên ngoài không ai trả lời.
Tiêu Hề Hề thấy lạ, vừa lúc nàng định mở rèm cửa sổ nhìn thử, thì thấy rèm kiệu đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài!
Một bàn tay mạnh mẽ vươn tới, tóm lấy cánh tay nàng kéo ra ngoài.
Tiêu Hề Hề vùng vẫy, chống cự theo bản năng.
Nhưng hiện giờ nàng đang trong trạng thái suy nhược, sức lực rất ít, không phải là đối thủ của đối phương.
Nàng bị cưỡng ép kéo ra ngoài.
Lúc bước xuống kiệu, nàng mới nhận ra đây hoàn toàn không phải đường về Đông cung, mọi thứ xung quanh rất xa lạ, nàng chưa từng đến đây.
Còn Bảo Cầm đi theo đã bị đánh bất tỉnh nằm trên đất.
Người bắt được Tiêu Hề Hề là một thái giám cao lớn khỏe mạnh.
Tiêu Hề Hề nhìn thoáng đã nhận ra, gã là một trong những thái giám khỏe mạnh khiêng kiệu vừa nãy.
Lúc này còn có ba tên thái giám khỏe mạnh khác bao vây.
Nếu Tiêu Hề Hề ở trạng thái bình thường, đối phó mấy người này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cả người nàng hiện giờ yếu ớt, cả nội lực cũng không thể dùng, đi một bước phải hít thở hai lần, vốn không thể đánh lại bọn chúng.
Nàng hét lớn kêu cứu!
Nhưng nơi này quá hẻo lánh, xung quanh không có bóng người.
Nàng hét cũng vô ích.
Một tên thái giám khác nói một câu đắc tội rồi đánh mạnh vào gáy nàng!
Tiêu Hề Hề thấy sau gáy đau nhức, tầm mắt tức thì tối đen.
Nàng cứ thế bất tỉnh.
……
Sau khi hạ triều, Lạc Thanh Hàn ra khỏi điện Nghị Sự, Thanh Tùng nhanh chóng bước tới.
“Thái tử Điện hạ, Thái hậu nương nương vừa mới gọi Tiêu trắc phi tới cung Trường Lạc.”
Lạc Thanh Hàn hơi cau mày “Có nói là chuyện gì không?”
Thanh Tùng lắc đầu “Không nói gì cả.”
Lạc Thanh Hàn không hiểu tại sao Thái hậu lại đột nhiên triệu kiến Tiêu trắc phi?
Hắn định trực tiếp đến cung Trường Lạc tìm Tiêu trắc phi.
Hắn còn chưa kịp đi xa, đã bị một người gọi lại.
Trân Châu cung kính hành lễ “Thái tử Điện hạ, có thể nói chuyện một chút được không?”
Thường công công rất ngạc nhiên.
Thường công công không ngờ đại cung nữ bên cạnh Tần hoàng hậu lại chủ động tìm Thái tử.
Bộ dạng này chắc không phải đến truyền lệnh của Tần hoàng hậu.
Lẽ nào là chuyện riêng?
Nhưng Trân Châu thì có thể có chuyện riêng gì với Thái tử?
Lạc Thanh Hàn sớm đã đoán được Trân Châu sẽ tới tìm mình, nên hắn bình tĩnh đáp “Ừm.”
Hai người đi đến một nơi vắng vẻ.
Thường công công và Thanh Tùng cố ý đứng xa một chút.
Sắc mặt Trân Châu lúc này rất khó coi, trên mặt không còn chút máu, giống như đóa hoa sắp tàn, hoàn toàn không có tinh thần.
Nàng lấy một chiếc túi từ trong ngực.
Hai tay nàng run rẩy đưa chiếc túi sang, nụ cười trên mặt nàng còn xấu hơn cả khóc.
“Chuyện mà Điện hạ bảo nô tỳ làm, nô tỳ đã làm xong, đây là vật chứng mà ngài muốn.”
Lạc Thanh Hàn đưa tay cầm chiếc túi.
Hắn mở túi, lấy ra một ngọc bội hình trăng khuyết.
Trân Châu nói “Đây là tín vật định tình của Hoàng hậu và Tây Lăng vương, nó vốn là một đôi, nửa còn lại ở chỗ Tây Lăng vương.”
Lạc Thanh Hàn biết nhìn ngọc, nhìn thoáng đã nhận ra ngọc bội này là bảo vật tiền triều để lại, trên đời chỉ có một đôi, Tiên hoàng ban nó cho Tây Lăng vương, mà một nửa ngọc bội bây giờ lại ở chỗ Tần hoàng hậu.
Không nghĩ cũng biết ngọc bội này hẳn là do Tây Lăng vương tặng cho Tần hoàng hậu.
Lạc Thanh Hàn thu hồi ngọc bội “Ngươi làm rất tốt, không uổng công Thẩm gia đào tạo ngươi.”
Nhắc đến Thẩm gia, tâm trạng của Trân Châu vô cùng phức tạp.
Theo lý mà nói, lẽ ra nàng nên biết ơn Thẩm gia, nhưng hiện giờ nàng lại có hơi hận Thẩm gia.
Nàng đỏ mắt nói “Điện hạ không nên tới tìm nô tỳ.”
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng, không nói gì.
“Vì giúp Điện hạ làm chuyện này, nô tỳ đã phản bội Hoàng hậu, với sự nhanh trí của Hoàng hậu, sau khi biết ngọc bội bị mất, sẽ nghi ngờ nô tỳ đầu tiên, nô tỳ không thể về điện Tiêu Phòng nữa, cố gắng bao năm qua của nô tỳ đều uổng phí!”
Lúc Trân Châu nói, nước mắt lăn dài, nàng bật khóc.
Nàng dám công khai đến tìm Thái tử vì biết thân phận của mình đã bại lộ, giấu hay không cũng chẳng sao, dù sao Tần hoàng hậu cũng sẽ không tha cho nàng.
Nàng đã đến đường cùng, tương lai của nàng rất đen tối.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta có thể sai người đưa ngươi rời cung, ngươi có thể tìm một nơi không ai biết để sống quãng đời còn lại.”
Trân Châu không tin được nhìn hắn “Thật sao? Ngài không định giết nô tỳ bịt miệng sao?”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Ta giết ngươi làm gì?”
Trân Châu không ngờ kết quả lại như vậy.
Theo hiểu biết của nàng với các chủ tử trong cung, bọn họ vốn không coi cung nữ thái giám là con người, chỉ cần là người có thể làm lộ thân phận của mình đều sẽ giết không tha.
Lạc Thanh Hàn thật sự không có ý định giết Trân Châu.
Không phải vì hắn nhân hậu mà vì dù Trân Châu sống hay chết cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Trân Châu vội lau nước mắt, quỳ xuống “Tạ ơn Thái tử Điện hạ tha mạng, nô tỳ bằng lòng rời cung!”
Chỉ cần có thể rời cung, nàng sẽ có cơ hội tránh tai mắt của Tần hoàng hậu, về sau hẳn sẽ tìm được đường sống.