Cam Phúc và Thường công công đứng gác bên ngoài ngự thư phòng.
Cách một cánh cửa, bọn họ có thể nghe rõ tiếng cãi bên trong.
Hai người đồng loạt im lặng, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.
Lúc này, bọn họ chỉ ước mình bị điếc, không nghe thấy gì, không biết gì cả.
Còn những thị vệ canh gác ngự thư phòng đã bị Cam Phúc đuổi đi từ lâu.
Có một tiếng xoảng vang lên.
Hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Sau đó nghe thấy Hoàng đế giận dữ gầm lên.
“Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Cửa ngự thư phòng mở, Thái tử loạng choạng bước ra, trên trán có vết rách, máu chảy xuống khóe trán, sắc mặt không còn chút máu, trông rất dọa người.
Thường công công sợ hãi vội lấy khăn tay lau máu cho hắn.
Thái tử đẩy tay Thường công công ra.
Thường công công lo lắng nói “Điện hạ, nô tài lập tức gọi thái y cho ngài.”
Lạc Thanh Hàn khàn giọng nói không cần.
Cam Phúc thận trọng nhìn vào ngự thư phòng.
Hắn thấy bức tranh vạn mã và một mảnh vải nằm trên đất, cùng với một chiếc chặn giấy bạch ngọc đã vỡ.
Tiếng xoảng giòn tan nghe thấy vừa rồi chắc là tiếng chặn giấy rơi xuống đất.
Còn vết thương trên trán Thái tử, có lẽ do chặn giấy gây ra.
Hoàng đế đứng trong ngự thư phòng, mặt đỏ bừng tức giận, nét mặt hơi méo mó, hơi thở gấp gáp.
Cam Phúc giật mình.
Hắn hầu hạ Hoàng đế mấy chục năm, chưa từng thấy Hoàng đế tức giận như vậy.
Hắn lưỡng lự rồi cẩn thận bước vào.
“Bệ hạ, ngài bớt giận, đừng tức giận mà hại sức khỏe.”
Hoàng đế thậm chí không thèm nhìn hắn, trực tiếp hét ra ngoài cửa, hướng về phía Thái tử rời đi.
“Giam tên nghịch tử này vào hoàng lăng cho trẫm!”
Nét mặt Cam Phúc thay đổi, muốn khuyên Hoàng đế suy nghĩ lại.
Thái tử khác với hoàng tử bình thường, thân phận không tầm thường, nếu chỉ cãi nhau riêng tư với Hoàng đế thì không sao, nhưng nếu Thái tử bị giam vào hoàng lăng, vậy thì không phải chuyện nhỏ, triều đình hậu cung sẽ chấn động.
“Bệ hạ, ngài …”
Cam Phúc chỉ mới nói được ba từ thì bị Hoàng đế ngắt lời.
“Nếu ai dám cầu xin cho nó, thì cùng nó đi đến hoàng lăng!”
Cam Phúc chỉ đành thu lại ý định cầu xin, bước ra ngoài gọi thống lĩnh cấm quân truyền lệnh của Hoàng đế.
Thống lĩnh cấm quân là người thông minh, sau khi nhận được lệnh, không hỏi thêm gì đã dẫn Cấm vệ quân đến Đông cung.
Lúc này Thái tử đã về Đông cung.
Hắn đi thẳng đến điện Thanh Ca.
Hắn muốn tìm Tiêu Hề Hề.
Nhưng Tiêu Hề Hề không có ở điện Thanh Ca, sau khi hỏi mới biết, từ khi Tiêu Hề Hề đến cung Trường Lạc vẫn chưa trở về, thậm chí Bảo Cầm cũng mất tích.
Lạc Thanh Hàn sững sờ.
Tại sao Tiêu Hề Hề vẫn chưa về?
Nàng gặp phải chuyện không hay sao?
Hắn đang định phái người tìm tung tích Tiêu Hề Hề thì thấy Thường công công vội vã chạy tới.
“Điện hạ, Cấm vệ quân bao vậy điện Thanh Ca rồi!”
Thường công công vừa dứt lời, thống lĩnh cấm quân đã bước vào.
Hắn chắp tay với Thái tử nói “Điện hạ, Hoàng đế có lệnh đưa ngài đến hoàng lăng kiểm điểm lỗi lầm, mạt tướng sẽ hộ tống ngài đến hoàng lăng, xin ngài lập tức xuất phát.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Thống lĩnh cấm quân lặp lại “Xin Điện hạ lập tức xuất phát!”
Thường công công “Tướng quân, bên hoàng lăng không có gì cả, chúng ta phải thu dọn hành lý rồi mới có thể xuất phát.”
Thống lĩnh cấm quân liếc Thường công công một cái “Hoàng đế có lệnh, chỉ một mình Thái tử Điện hạ đến hoàng lăng kiểm điểm lỗi lầm.”
Sắc mặt Thường công công thay đổi “Ý của tướng quân là chỉ một mình Thái tử đến hoàng lăng? Sao có thể? Thái tử là thân thể ngàn vàng, bên cạnh không có người chăm sóc làm sao được?!”
Thống lĩnh cấm quân “Đây là ý của Hoàng đế, mạt tướng chỉ phụng lệnh hành sự.”
Thường công công không nói nên lời.
Thường công công quay đầu nhìn Thái tử, chỉ thấy nét mặt Thái tử vẫn không có biểu cảm gì, dường như không mấy để ý.
Lạc Thanh Hàn khàn giọng nói “Sau khi ta đi, Đông cung phải nhờ ngươi trông coi, còn Tiêu trắc phi …”
Thường công công vội nói “Nô tài đã hiểu, nô tài sẽ tận lực tìm kiếm tung tích của Tiêu trắc phi!”
Lạc Thanh Hàn gật đầu, không nói thêm gì.
Hắn ngồi xe ngựa rời cung được Cấm vệ quân hộ tống.
……
Đến trưa, một tiểu tư cầm hộp đồ ăn mở cửa bước vào.
Sau khi vào phòng, cánh cửa lập tức bị người bên ngoài đóng lại.
Tiểu tư đặt hộp thức ăn lên bàn, nhìn quanh phát hiện trong phòng không có ai.
Tim hắn đập nhanh, không thấy Tiêu trắc phi đâu nữa?
Hắn nhanh chóng tìm kiếm mọi nơi có thể trốn trong phòng nhưng vẫn không tìm thấy Tiêu trắc phi.
Tiểu tư chạy vội ra cửa đập mạnh.
“Mau mở cửa!”
Cửa được mở từ bên ngoài, hai thị vệ canh cửa thấy tiểu tư hoảng hốt, một người hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu tư chỉ vào trong phòng, hoảng sợ hét lên “Không thấy Tiêu trắc phi đâu nữa! Cô ta chạy rồi!”
Hai thị vệ đồng thanh nói.
“Không thể nào!”
Bọn họ luôn canh ngoài cửa, cửa bị khóa từ bên ngoài, cửa sổ cũng có người canh giữ, không có động tĩnh lạ thường, đừng nói là một người lớn trốn chạy, cả một con ruồi cũng không thể thoát khỏi căn phòng này!
Tiểu tư lo lắng nói “Ta nói thật đấy, nếu các người không tin thì vào trong nhìn đi!”
Hai thị vệ thấy tiểu tư không giống nói dối, có hơi bất an.
Bọn họ đi vào phòng, phát hiện thật sự không có ai, Tiêu trắc phi thật sự đã biến mất!
Hai thị vệ lập tức hoảng sợ.
Bọn họ được lệnh canh giữ Tiêu trắc phi, nếu Tiêu trắc phi bỏ chạy, bọn họ nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm!
Tiểu tư nói “Các người tìm kiếm quanh đây, ta sẽ đi báo cho vương gia.”
Nói xong, tiểu tư không đợi thị vệ phản ứng đã vội vã chạy ra ngoài.
Hai thị vệ định lục soát phòng một lần nữa để xem có tìm được manh mối nào không.
Đúng lúc này, một bóng người từ trên xà nhà bay xuống.
Khoảnh khắc Tiêu Hề Hề tiếp đất, nàng đánh mạnh vào gáy một thị vệ!
Thị vệ thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh bất tỉnh.
Thị vệ còn lại thấy vậy, sắc mặt tức thì thay đổi, rút đao định chém nàng!
Tiêu Hề Hề nghiêng người né, dùng tốc độ nhanh nhất đánh thị vệ trong khoảng cách gần.
Chỉ trong hai chiêu, nàng đã hất đối thủ xuống đất, không thể đứng dậy được.
……
Trong phòng trà, hương trà lượn lờ.
Tây Lăng vương và Tần Trọng ngồi đối diện nhau, hai người đang thảo luận kế hoạch tiếp theo.
Phương quản sự ngồi quỳ sau lưng Tây Lăng vương, im lặng lắng nghe, không nói lời nào.
Tạ Sơ Tuyết rót trà nóng vừa nấu vào tách, lần lượt đẩy chúng đến trước mặt Tây Lăng vương và Tần Trọng.
Tần Trọng đắc ý nói “Vừa nãy trong cung truyền đến tin tức, Thái tử và Hoàng đế cãi vã, Hoàng đế giam Thái tử vào hoàng lăng. Vương gia đúng là mưu kế thần tình, Thái tử đã nhận định Hoàng đế là kẻ thù của hắn, hai người bọn họ hoàn toàn trở mặt, kế hoạch của chúng ta có thể tiến hành bước thứ hai rồi.”