Sự xuất hiện của Triệu Hiền kịp thời cắt đứt hành vi lưu manh của Thái tử Điện hạ.
Tiêu Hề Hề vội lùi lại nói nhanh.
“Ta đi quanh đây xem thử có gì ăn được không?”
Nói xong nàng nhanh chân chạy đi.
Triệu Hiền bước vào, quỳ một gối “Mạt tướng bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn không biểu cảm nhìn Triệu Hiền.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của Thái tử Điện hạ rất không vui.
Lạc Thanh Hàn cứng nhắc hỏi “Chuyện gì?”
Triệu Hiền ngẩng đầu, thấy chiếc nơ bướm trên đầu Thái tử Điện hạ, không khỏi ngẩn người.
May là Triệu Hiền phản ứng nhanh, dời tầm mắt đi nơi khác, giả vờ như không thấy gì, nét mặt không đổi bẩm báo.
“Mạc tướng lần này mang theo tổng cộng mười lăm Ngọc Lân vệ, những Ngọc Lân vệ khác còn ở Thịnh Kinh, tạm thời không thể điều động.”
Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên.
Mặc dù Ngọc Lân vệ thuộc quản lý của hắn, nhưng nếu nhiều người như vậy rời Thịnh Kinh cùng một lúc, chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Hoàng đế.
Lúc này tốt nhất đừng gây thêm bất kỳ rắc rối gì.
Hơn hai ngàn Ngọc Lân vệ nên ở yên trong Thịnh Kinh.
Triệu Hiền nói tiếp “Mạt tướng đã phái người đổi tất cả Cấm vệ quân trong hoàng lăng thành người của mình.”
Lực lượng phòng ngự trong hoàng lăng rất lỏng lẻo, cả hoàng lăng chỉ có hơn hai mươi Cấm vệ quân, trong đó có vài người lười biếng, thường ra ngoài uống rượu, không có ở hoàng lăng.
Ngọc Lân vệ hạ gục tất cả Cấm vệ quân, đánh ngất rồi giam lại.
Như vậy hoàng lăng đã nằm dưới kiểm soát của Ngọc Lân vệ.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Hôm nay ngươi vẫn luôn đi theo Tiêu trắc phi?”
Triệu Hiền biết Thái tử nhất định sẽ hỏi chuyện này, nên lập tức kể lại mọi chuyện hôm nay.
Tiêu Hề Hề nghĩ ra kế hoạch giả vờ bị bắt cóc, lẻn vào hang cọp.
Nàng biết Thái tử nhất định sẽ không đồng ý nên nàng không định nói với Lạc Thanh Hàn, nhưng Triệu Hiền mỗi ngày đều âm thầm bảo vệ nàng, chuyện này chắc chắn không giấu được Triệu Hiền.
Tiêu Hề Hề nói kế hoạch với Triệu Hiền, nhờ Triệu Hiền giữ bí mật cho nàng.
Ban đầu Triệu Hiền không đồng ý.
Thái tử lệnh hắn bảo vệ Tiêu trắc phi an toàn, hắn tuyệt đối không thể để Tiêu trắc phi gặp nguy hiểm.
Tiêu Hề Hề nói khô cả miệng, nhưng vẫn không thể thuyết phục Triệu Hiền thay đổi ý định, cuối cùng nàng dứt khoát đánh với Triệu Hiền một trận.
Triệu Hiền không đánh lại Tiêu trắc phi.
Hắn đã thua.
Lúc đó hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tiêu trắc phi nhìn bề ngoài đáng yêu vô hại nhưng lại biết võ công, mà võ công còn cao như vậy!
Tiêu Hề Hề dùng thực lực chứng minh nàng có khả năng tự bảo vệ mình.
Người luyện võ thường có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, Triệu Hiền cũng không ngoại lệ, hắn thua dưới tay Tiêu trắc phi, không có mặt mũi nói bảo vệ an toàn cho Tiêu trắc phi.
Còn kế hoạch lẻn vào hang cọp của Tiêu trắc phi, hắn không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối.
Triệu Hiền “Mạt tướng tự ý quyết định, không bảo vệ tốt Tiêu trắc phi theo lệnh của Thái tử Điện hạ, mạt tướng sẵn sàng chịu phạt!”
Lạc Thanh Hàn trước giờ thưởng phạt rõ ràng, lần này cũng không ngoại lệ.
“Tự đi nhận hai mươi roi.”
“Vâng!”
Triệu Hiền đứng dậy lui ra ngoài.
Hắn đứng trong sân cởi áo để lộ thân trên vạm vỡ.
Một Ngọc Lân vệ vung roi, đánh hắn hai mươi cái.
Mỗi một roi đánh rách da toác thịt.
Đánh xong hai mươi roi, lưng Triệu Hiền đã rướm đầy máu.
Hắn chịu đau bước đến cửa phòng, dập đầu với Thái tử.
“Mạt tướng đã nhận phạt, đa tạ Thái tử Điện hạ khai ân.”
Lạc Thanh Hàn “Ngươi nên cảm thấy may mắn, lần này Tiêu trắc phi còn sống thoát được, nếu nàng có mệnh hệ gì, mạng của ngươi cũng không cần giữ nữa.”
“Mạt tướng biết lỗi.”
Lạc Thanh Hàn đưa hắn một lọ thuốc trị thương.
Triệu Hiền hai tay nhận lọ thuốc, trong lòng chẳng những không oán hận, ngược lại càng trung thành với Thái tử.
“Đa tạ Thái tử Điện hạ.”
Hắn xoay người rời đi.
Lạc Thanh Hàn đứng ở cửa, nhìn đình viện hoang vắng bên ngoài, ánh mắt lạnh nhạt hồi lâu không nhúc nhích.
Mãi đến khi Tiêu Hề Hề chạy tới.
Ánh mắt hắn mới nhen nhóm vài phần ấm áp.
Vừa nãy Tiêu Hề Hề đến phòng bếp xem thử, có cơm và đồ ăn nhưng số lượng và các món không nhiều, không thể sánh với trong cung.
Trong bếp chỉ có một đầu bếp là lão thái giám khoảng năm mươi tuổi.
Lão thái giám không ngờ có một tiểu cô nương xuất hiện, lúc ông thấy Tiêu Hề Hề thì vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng chuyện đáng kinh ngạc là sau khi lão thái giám ngạc nhiên thì tiếp tục công việc của mình, không hỏi thêm câu dư thừa nào.
Tiêu Hề Hề nhờ ông lấy đồ ăn.
Điều kiện có hạn, không nấu được món gì ngon, chỉ nấu một nồi cháo và xào vài món ăn kèm.
Tiêu Hề Hề đặt hộp thức ăn lên bàn, lấy cháo và đồ ăn ra đặt lên bàn.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bàn.
Tiêu Hề Hề bưng cho hắn một bát cháo.
Trong cháo có thịt heo thái sợi, gừng hành băm nhỏ, ngửi cũng khá thơm.
Cả ngày hôm nay, Lạc Thanh Hàn chỉ ăn một chút lúc sáng, sau đó không hề uống giọt nước nào.
Tâm trạng của hắn không tốt, chán ăn, không nhận thức được cơn đói.
Mặt trời đang lặn, báo hiệu một ngày sắp kết thúc.
Tiêu Hề Hề lấy một đèn dầu từ trong góc, thắp sáng rồi đặt lên bàn.
Nàng cầm bát đũa lên, húp một hớp cháo lớn.
Cháo nóng hổi làm nàng thấy dễ chịu từ trong ra ngoài.
Dưới ánh sáng ấm áp mờ ảo, nhìn Tiêu Hề Hề ngồi đối diện, Lạc Thanh Hàn chợt thấy hơi thèm ăn.
Hắn ăn chậm rãi.
Bữa ăn này rất sơ sài, kém xa những bữa trong cung.
Hắn đã từng ăn những bữa sơ sài hơn thế này, so ra thì bữa ăn này cũng không tệ.
Quan trọng hơn là có người mình thích bên cạnh, bữa ăn đơn giản cũng sẽ có hương vị khác biệt.
Như dự đoán, đồ ăn trên bàn đều được ăn sạch, không còn sót lại gì.
Tiêu Hề Hề liế.m liế.m miệng, cảm giác vẫn chưa đủ.
“Ta nghĩ nên ăn thêm một bữa khuya.”
Đáng tiếc lão thái giám thị lực không tốt, ban ngày có đủ ánh sáng thì còn làm được, nhưng ban đêm thì không ổn, đừng nói là thái rau, ông còn không nhìn rõ muối để ở đâu.
Thế nên không có bữa khuya.
Tiêu Hề Hề cảm thấy tiếc.
Nàng và Thái tử tắm rửa rồi đi ngủ.
Trên giường chỉ có một tấm nệm mỏng, khó ngủ và không thoải mái như trong cung.
May là Tiêu Hề Hề không quá để tâm đến chỗ ngủ.
Dù cho môi trường thế nào, chỉ cần nằm xuống nàng vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng, thì thầm vào tai nàng.
“Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm vậy nữa.”
Tiêu Hề Hề đang chuẩn bị ngủ thì nghe được lời này, mơ màng đáp “Ò.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng có mệnh hệ gì, nàng bảo ta phải làm sao?”
Tiêu Hề Hề mơ màng nói “Cưới người khác thôi.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Hắn nhéo eo Tiêu Hề Hề, trong giọng nói có chút nguy hiểm.
“Nàng còn muốn ta cưới ai?”