Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Thì ra người biết hết rồi!”
Nàng cứ nghĩ Thái tử bị người khác gài bẫy, nào ngờ Thái tử đã sớm tương kế tựu kế, xem ra, nàng đã đánh giá thấp mưu tính của Thái tử.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ta cũng không phải biết hết mọi chuyện, ví như chuyện Bình An vương là cha ruột của ta, ta cũng không thể khẳng định là thật hay giả.”
Thật giả trong lời của Tần hoàng hậu trộn lẫn với nhau, khiến người khác không biết câu nào là thật, câu nào là giả.
Lạc Thanh Hàn luôn là người thích nghĩ chuyện theo hướng xấu.
Khả năng xấu nhất là những gì Tần hoàng hậu nói là thật.
Bình An vương là cha ruột của hắn, hắn tự tay g.iết chết cha mình.
Nếu đúng là vậy thì hắn thật sự phạm tội không thể tha thứ.
May thay …
Tiêu Hề Hề tới rồi.
Nàng kiên định nói với hắn, chuyện đó không phải thật.
Hắn không tự tay giết cha mình.
Hắn vẫn chưa phạm tội không thể tha thứ.
Hắn vẫn còn cứu được.
“Hề Hề, cảm ơn nàng.”
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt hạnh “Nếu người muốn cảm ơn ta thật, thì đi hái mấy quả sơn trà đi, hôm qua ta tới đây thấy trong hoàng lăng có trồng cây sơn trà, trên đó ra rất nhiều trái.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Nữ nhân này đã to gan tới mức sai hắn đi làm việc rồi!
Tiêu Hề Hề che vết thương mới băng bó của mình, đáng thương kêu gào.
“Ây da, vết thương của ta đau quá, nếu có thể ăn sơn trà thì vết thương sẽ không còn đau nữa.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Cây sơn trà cách Tĩnh Tâm Uyển không xa.
Ra khỏi cửa viện đi về bên trái khoảng mười bước là có thể nhìn thấy.
Lạc Thanh Hàn dùng khinh công bay lên cây sơn trà.
Hắn hái mấy chùm sơn trà, hai tay không cầm không hết nên bày tà áo thành túi rồi cuộn vào.
Khi hắn cầm túi đầy sơn trà trong tay đáp từ trên cây xuống, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Ngọc Lân vệ đứng cách đó không xa.
Ngọc Lân vệ mở to mắt không tin được.
Bọn họ không thể nào ngờ Thái tử Điện hạ cao quý tao nhã lại biết trèo cây hái quả.
Hái trái cây thì cũng thôi đi, sau khi hái xong còn dùng vạt áo làm túi.
Dùng vạt áo làm túi thì cũng thôi đi, trên đầu còn có chiếc nơ bướm bay phấp phới trong gió.
Cảnh tượng này nhìn sao cũng thấy không ổn!
Nói thật thì Lạc Thanh Hàn không ngờ người khác sẽ thấy hắn trèo cây hái quả.
Trước đó rõ ràng hắn đã cẩn thận kiểm tra xung quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, hắn mới trèo cây.
Lạc Thanh Hàn xấu hổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
Hắn như không có chuyện gì, bình tĩnh hỏi.
“Các ngươi ở đây làm gì?”
Ngọc Lân vệ vội chắp tay hành lễ “Thuộc hạ đang tuần tra quanh đây.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu đi tuần tra, sao lại đứng yên?”
Ngọc Lân vệ lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục tuần tra dọc theo tuyến đường đã định, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Lạc Thanh Hàn cầm túi đầy sơn trà về Tĩnh Tâm Uyển.
Hắn đổ sơn trà lên bàn, vô cảm nói.
“Nhiêu đây đủ chưa?”
Tiêu Hề Hề nhìn một đống sơn trà vàng tươi tròn trịa lăn tròn, tức thì mừng rỡ.
“Đủ rồi đủ rồi!”
Nàng lao tới ôm Lạc Thanh Hàn, hôn lên mặt hắn một cái.
“Điện hạ thật tốt với ta!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Xấu hổ do thuộc hạ bắt gặp khi trèo cây hái quả lúc này hoàn toàn biến mất.
Trong lòng có chút ngọt ngào.
Hắn định giơ tay ôm lại nàng thì nàng đã buông ra trước.
Tiêu Hề Hề cầm một quả sơn trà, bóc vỏ cắn một miếng, khá là ngọt.
Lạc Thanh Hàn nhìn đôi tay trống rỗng, lại nhìn Tiêu Hề Hề đang vui vẻ ăn sơn trà, thầm thở dài, đồ vô lương tâm!
Tiêu Hề Hề đưa cho hắn một quả sơn trà đã bóc vỏ, ra hiệu cho hắn ăn thử.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu, há miệng cắn một nửa quả sơn trà.
Tiêu Hề Hề mong đợi hỏi “Ngọt không?”
Lạc Thanh Hàn nuốt xuống “Rất ngọt.”
“Ăn nữa không?”
Lạc Thanh Hàn không ăn nữa.
Sau đó, hắn thấy Tiêu Hề Hề ném nửa quả sơn trà còn lại vào miệng mình, động tác thuần thục tự nhiên đến mức làm lòng hắn dao động.
Hắn nghe theo con tim, nghiêng người về phía trước liế.m môi nàng.
Vị này ngọt hơn quả sơn trà.
Tiêu Hề Hề ngẩn người trước hành động đột ngột của hắn.
“Người làm gì vậy?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Không có gì, ta chỉ muốn so thử, xem quả sơn trà ngọt hơn hay nàng ngọt hơn?”
Tiêu Hề Hề “……”
Bàn tay cầm sơn trà của nàng hơi run.
Tổn thọ quá!
Trai thẳng Thái tử cũng biết nói mấy lời đường mật!
Lạc Thanh Hàn “Sao lại nhìn ta như vậy?”
Tiêu Hề Hề “Không … không có gì.”
Nàng vùi đầu ăn hết số sơn trà trên bàn.
Nàng gom lõi cầm trên tay, đứng dậy chạy ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi theo.
Hắn thấy Tiêu Hề Hề chôn lõi sơn trà trong sân.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng định biến sân này thành rừng sơn trà à?”
Tiêu Hề Hề vừa đào hố vừa trả lời “Phải đó, dù sao sân này cũng trống, chi bằng trồng mấy cây sơn trà, khi cây sơn trà lớn lên, sau này mỗi năm đều có thể ăn được rất nhiều sơn trà.”
Lạc Thanh Hàn “Nghe ý nàng là định mỗi năm đều tới đây ăn sơn trà?”
Tiêu Hề Hề thở dài “Làm sao mỗi năm đều có thể tới đây?”
Nàng chỉ còn hơn hai năm, nếu mỗi năm đến một lần thì chỉ có thể đến hai lần nữa.
Lúc này nàng quay lưng về phía Lạc Thanh Hàn, hắn không thấy vẻ thất vọng trên mặt nàng, còn tưởng nàng sợ rời cung bất tiện.
Hắn nói “Nơi hoàng lăng hoang vắng này không có gì thú vị, nếu nàng muốn ăn sơn trà ở đây, đợi đến khi về cung, ta có thể sai người hái sơn trà mang về cung cho nàng từ từ ăn.”
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn hắn “Người định khi nào về cung?”
Lạc Thanh Hàn “Còn phải xem bọn họ khi nào hành động.”
Hắn muốn đợi đến khi những người đó đấu đá, hai bên tổn thất rồi mới quay về.
Tiêu Hề Hề “Chắc bọn họ sẽ hành động nhanh thôi.”
Lạc Thanh Hàn “Sao lại nói vậy?”
Tiêu Hề Hề “Hôm qua ta đâm Tây Lăng vương một nhát, tuy nhát dao này không gây tử vong nhưng trên dao có độc, nếu không có thuốc giải, Tây Lăng vương sẽ chết trong vòng ba ngày. Đại sư huynh biết y thuật nên có thể giúp Tây Lăng vương trì hoãn việc phát độc, chậm nhất chỉ có thể là ba tháng.”
……
Trong Thương Lan Viên.
Tây Lăng vương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, lồ.ng ngực quấn một lớp gạc dày.
Tâm trạng của ông rất tệ, hai ngày nay đã mời tất cả đại phu trong thành tới xem, các đại phu đều nói độc trên người ông hiếm thấy trên đời, vô phương cứu chữa.
Tạ Sơ Tuyết bưng bát thuốc đi vào, nhẹ giọng nói.
“Phụ vương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tây Lăng vương hỏi “Đây là thuốc giải?”
Tạ Sơ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu “Không phải, đây là thuốc mà Phương quản sự điều chế, có thể trì hoãn độc tính trong người phát tác.”