Lạc Thanh Hàn không trực tiếp trả lời mà quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề hỏi.
“Nàng thấy sao?”
Tiêu Hề Hề cẩn thận tránh vết máu trên đất, rót cho mình một cốc nước, nghe vậy trả lời.
“Bọn chúng là sát thủ của Huyết Vũ Lâu.”
Lạc Thanh Hàn “Lại là Huyết Vũ Lâu.”
Do bị triều đình đàn áp nghiêm trọng, Huyết Vũ Lâu biến mất một thời gian, không ngờ bây giờ xuất hiện trở lại.
Lửa đồng đốt không hết, gió xuân thổi lại mọc.
Triệu Hiền mất một đêm, dùng mọi cách tra tấn nhưng vẫn không moi được manh mối về kẻ chủ mưu từ sát thủ duy nhất còn sống.
Cuối cùng, sát thủ không chịu nổi tra tấn, chết trong hình phòng.
Lạc Thanh Hàn không ngạc nhiên.
Nhìn võ công của bốn sát thủ có thể đoán được bọn chúng là những cao thủ hàng đầu của Huyết Vũ Lâu.
Những cao thủ như thế này, bọn chúng rất kín miệng, muốn bọn chúng mở miệng còn khó hơn lên trời.
Lạc Thanh Hàn ra lệnh “Đưa bốn thi thể đó tới phủ Kinh Triệu, để Mai phủ doãn xử lý.”
Trong phủ Kinh Triệu.
Mai Quảng Đào nhìn bốn thi thể được xếp ngay ngắn trước mặt, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén xúc động muốn chửi bậy.
Y cố nặn ra nụ cười “Triệu tướng quân, chỗ chúng ta chỉ là một phủ Kinh Triệu nhỏ nhoi mà thôi, vụ án lớn như ám sát Thái tử nên giao cho Hình bộ hay Đại Lý Tự xử lý, nếu ngài không biết đường đi đến Hình bộ hay Đại Lý Tự thì ta có thể dẫn đường cho ngài.”
Triệu Hiền mặt không biểu cảm nói “Đây là ý của Thái tử, Thái tử muốn ngài xử lý vụ án này.”
Mai Quảng Đào “Ta có thể từ chối không?”
Triệu Hiền “Không thể.”
Mai Quảng Đào cởi mũ quan, chỉ vào đường chân tóc thụt lùi của mình, hỏi một câu thấu tận tâm can.
“Nhìn đi, ngài tự mà nhìn đi! Vì làm việc cho các ngài, ngày nào ta cũng phải làm thêm giờ, tóc ta rụng một nùi, trán sắp hói cả rồi, các ngài nhìn ta thế này, lương tâm không thấy cắn rứt sao?!”
Ánh mắt Triệu Hiền hiện lên đồng cảm sâu sắc.
“Mai phủ doãn, ngài vất vả rồi, triều đình sẽ không quên ngài, Thái tử cũng sẽ không quên ngài.”
Mai Quảng Đào nhìn chằm chằm mái tóc đen vừa dài vừa dày của hắn.
Trong mắt đầy ghen tị, đố kỵ và hận thù!
Triệu Hiền thấy da đầu tê dại, vô thức lùi lại một bước.
“Vậy … ta phải về phục mệnh với Thái tử, đi trước một bước, cáo từ!”
Nói xong hắn nhanh chân bỏ chạy.
Chẳng bao lâu sau, tin tức Thái tử bị ám sát lan truyền khắp phủ Kinh Triệu, Hoàng đế sống trong thâm cung cũng biết chuyện này.
Trong buổi thượng triều ngày hôm sau, nhiều đại thần đã lấy cớ này để lần nữa cầu xin cho Thái tử.
Hoàng đế không muốn mang tiếng xấu vì không quan tâm đến sống chết của con trai, vừa hay ngày mai là tết Đoan Ngọ, theo quy tắc, Hoàng đế sẽ dẫn gia quyến đi xem đua thuyền rồng, Hoàng đế định nhân cơ hội này thả Thái tử ra ngoài đoàn tụ với gia đình.
Thật ra đây chỉ là một bước trá hình, chỉ cần Thái tử cư xử tốt thì sẽ sớm được thả ra khỏi hoàng lăng.
Thánh chỉ này được đưa đến hoàng lăng, giao tận tay Thái tử.
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Hoàng đế tính thả người về cung sao?”
Lạc Thanh Hàn vứt thánh chỉ sang một bên, bình tĩnh nói “Khó lắm ông ta mới đuổi được ta ra ngoài, nhất định sẽ không dễ dàng để ta quay về, đây chỉ là thủ đoạn mà ông ta dùng để lừa đại thần mà thôi, không cần xem là thật.”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn ở trong hoàng lăng không có việc gì làm, hắn dò xét suy nghĩ của Hoàng đế một lượt.
Từ lúc hắn xuống phía Nam cầu mưa, Hoàng đế đã cảnh giác với hắn.
Sau đó, hắn chiếm được quận Trần Lưu và năm mươi ngàn quân Xích Tiêu, đồng thời thu phục được Giang Viễn Sơn về dưới trướng của mình, giành được ấn tượng tốt của các sĩ tử hàn môn trong khoa cử.
Thấy vị trí Thái tử của mình ngày càng ổn định, danh tiếng trong nhân gian gần như có thể sánh với Hoàng đế, Hoàng đế hay đa nghi chắc chắn sẽ rất bất an.
Hoàng đế lẽ ra phải có ý định phế Thái tử.
Chiếu thư giấu trong ngự thư phòng chính là bằng chứng xác thực.
Hoàng đế chưa ấn ngọc tỷ, chứng tỏ vẫn chưa hạ quyết tâm.
Phế Thái tử không phải chuyện nhỏ, nhất là khi Thái tử này còn có danh tiếng rất cao.
Một khi phế Thái tử sẽ gây náo động triều đình hậu cung và dân chúng trong thiên hạ.
Nghiêm trọng hơn có thể làm lung lay căn cơ quốc gia.
Hoàng đế sợ nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Thế nên Hoàng đế chần chừ do dự.
Thái tử bỗng nhiên tức giận, công khai chống đối khiến Hoàng đế có cơ hội, Hoàng đế nhân cơ hội đuổi Thái tử ra khỏi cung, giam trong hoàng lăng.
Hoàng đế làm vậy, nhằm đẩy Thái tử ra khỏi trung tâm quyền lực.
Chỉ cần Thái tử lâu ngày không vào triều, không can thiệp chính sự, ảnh hưởng của Thái tử trong triều sẽ dần giảm bớt, sau này khi Thái tử hoàn toàn mất đi tiếng nói trong triều, Hoàng đế sẽ nắm quyền chủ động trở lại.
Như vậy Hoàng đế đạt được điều mình muốn mà không lo lung lay căn cơ quốc gia, có thể nói là vẹn cả đôi đường!
Nếu là trước kia, Lạc Thanh Hàn sẽ nghĩ phụ hoàng quá lạnh lùng, vốn không quan tâm tình cảm cha con, nhưng hiện giờ hắn đã nghĩ thông rồi.
Một người có thể dùng cách giết chính huynh đệ của mình để ngồi lên vị trí đó thì không thể mong đợi tình thân có bao nhiêu sức nặng trong lòng ông.
Ha.m muốn quyền lực của ông lớn hơn bất cứ điều gì khác.
……
Vì tham gia cuộc đua thuyền rồng, hôm nay trời còn chưa sáng, Lạc Thanh Hàn đã gọi Tiêu Hề Hề dậy.
Tiêu Hề Hề mơ màng hỏi “Ta đáng yêu như vậy, tại sao phải dậy?”
Lạc Thanh Hàn bế nàng ra khỏi giường.
“Xin hỏi người đáng yêu này muốn ăn sáng không?”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Muốn!”
Lạc Thanh Hàn vỗ mông nàng “Vậy thì mau đi tắm rửa.”
Tiêu Hề Hề nhặt quần áo lên mặc vào, mới phát hiện là quần áo nam.
“Có phải lấy nhầm quần áo rồi không?”
Lạc Thanh Hàn “Không nhầm, đây là quần áo đặc biệt chuẩn bị cho nàng, lát nữa ta phải gặp Hoàng đế, không thể để ai nhận ra nàng, cho nên nàng phải cải trang một chút.”
Nàng là phi tần của Thái tử, theo quy tắc, nàng không thể tùy ý rời cung.
Nếu để người khác biết nàng lang thang bên ngoài, có thể sẽ gây ra rắc rối không đáng có.
Tiêu Hề Hề vừa thay quần áo vừa hỏi “Ta ra ngoài lâu như vậy, lẽ nào trong cung không ai biết sao?”
Lạc Thanh Hàn “Trong cung có Thường Hỉ giúp che đậy, bọn họ nói với bên ngoài là nàng bị bệnh, cần yên tĩnh nghỉ ngơi, dù sao ngày thường nàng cũng ít khi ra ngoài, không xuất hiện một thời gian dài cũng sẽ không có ai quan tâm.”
Tiêu Hề Hề “Bảo Cầm đâu? Trước lúc bị bắt, ta thấy Bảo Cầm bị đánh bất tỉnh, em ấy thế nào?”
Lạc Thanh Hàn “Thường Hỉ phái người truyền tin cho ta, nói Bảo Cầm không sao.”
Tiêu Hề Hề yên tâm “Không sao thì tốt.”
Nàng mặc quần áo, búi tóc rồi dùng trâm cố định, cố tình tô lông mày rậm một chút, thoa chút màu phấn sậm.
Ăn mặc thế này, thoạt nhìn thật sự rất giống một thiếu niên tuấn tú.