Tiêu Hề Hề buột miệng nói “Ý người là Hàng Thêm Tiền?”
Lạc Thanh Hàn “???”
Tiêu Hề Hề giải thích “Huynh ấy là Tam sư huynh của ta, chẳng phải hôm nay là lễ à, nên chúng ta gặp mặt một lát thôi.”
“Lại là sư huynh của nàng.”
Tiêu Hề Hề gãi đầu “Trước đó không phải ta đã nói với người rồi sao? Ta có tổng cộng ba sư huynh và một sư đệ, bọn họ đều rất tốt với ta.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Ta nhìn ra được, y rất tốt với nàng.”
Tiêu Hề Hề bị nụ cười của hắn làm tê dại da đầu.
Ở bên cạnh hắn một thời gian, nàng ngày càng hiểu tính khí của hắn.
Lúc này, nàng cảm nhận rõ ràng hắn có hơi không vui.
Nàng thăm dò hỏi.
“Có phải người hiểu lầm gì không?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại “Nàng cảm thấy ta có thể hiểu lầm chuyện gì?”
Lúc này, cỗ xe đã khởi hành, xe ngựa hơi lắc lư.
Tiêu Hề Hề sáp đến gần, chủ động kéo tay hắn, giọng điệu cực kỳ chân thành.
“Người yên tâm, ta sẽ luôn đứng về phía người, dù các sư huynh đệ có tốt với ta đến đâu, ta cũng sẽ không bao giờ thay đổi ý định của mình.”
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng một lát.
Tiêu Hề Hề chớp mắt.
Lạc Thanh Hàn “Ta chưa từng nghi ngờ nàng.”
Tiêu Hề Hề cũng phối hợp bày ra vẻ cảm động “Ừm, đa tạ Điện hạ tin tưởng!”
Lạc Thanh Hàn cau mày “Ta không phải muốn nói chuyện này.”
“Vậy người muốn nói gì? Người cứ nói đi, ta rửa tai lắng nghe.”
Tiêu Hề Hề bày ra tư thế ngoan ngoãn nghe lời.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo tay hắn của nàng, phát hiện trên cổ tay nàng có một vòng tay ngũ sắc.
Hắn nhớ lúc nàng ra ngoài, trên cổ tay nàng không đeo trang sức.
“Vòng tay của nàng ở đâu ra?”
Tiêu Hề Hề muốn nói là quà của Tam sư huynh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy lạnh lùng của Thái tử, nàng giật thót trong lòng, nuốt lại lời nói đã đến môi.
Bây giờ hắn rất không vui.
Nếu còn biết Tam sư huynh tặng cho nàng, chắc chắn hắn sẽ càng không vui.
Có lẽ hắn còn nghi ngờ nàng có quan hệ bí mật nào đó với Tam sư huynh.
Tiêu Hề Hề giả vờ nói “Ta mua vòng ở sạp hàng ven đường lúc xem đua thuyền rồng, người thấy nó đẹp không?”
Lạc Thanh Hàn nhìn cổ tay của nàng, vòng tay ngũ sắc khiến nước da của nàng càng trắng hơn.
Hắn bình tĩnh hỏi “Vòng này không phải Tam sư huynh tặng cho nàng sao?”
Tiêu Hề Hề giật mình.
“Sao … sao người biết?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
“Ta thấy hết rồi.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng chột dạ hỏi “Nếu người thấy hết rồi thì còn hỏi làm gì?”
Lạc Thanh Hàn “Ta muốn xem nàng có nói thật với ta không?”
Tiêu Hề Hề nói không nên lời.
Người này còn gài bẫy!
Lạc Thanh Hàn mặc kệ nàng, hiển nhiên là tức giận.
Tiêu Hề Hề cố xoay chuyển tình hình, thử nói chuyện với hắn nhiều lần nhưng hắn đều phớt lờ nàng.
Xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng lăng.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn xuống xe, đi về phía Tĩnh Tâm Uyển.
Tiêu Hề Hề đi phía sau hắn.
Nàng nhìn bóng lưng Lạc Thanh Hàn, thở dài giơ tay kéo tay áo hắn.
“Điện hạ, đừng giận nữa, có được không?”
Lạc Thanh Hàn không dừng lại, cũng không hất tay nàng ra, mặc cho nàng kéo.
Tiêu Hề Hề được nước làm tới, trực tiếp ôm eo hắn từ phía sau.
“Cuộc đời ngắn ngủi, đừng lãng phí thời gian quý giá của mình để tức giận, có được không?”
Tốc độ của Lạc Thanh Hàn rất ổn định, dù phía sau có người cũng không hề chậm lại.
Tiêu Hề Hề bị kéo về phía trước.
Nhìn từ xa, Thái tử trông như mọc cái đuôi phía sau.
Hai người bước vào phòng.
Tiêu Hề Hề vẫn không chịu buông hắn ra, hai bàn tay không ngừng sờ sờ bụng hắn.
Lúc này trời nóng bức, mọi người đều mặc ít quần áo, cách một lớp vải mỏng của quần áo, nàng cảm nhận được cơ bụng rõ ràng của hắn.
Nàng kiềm không được cười hì hì.
“Vóc dáng của Điện hạ đẹp thật.”
Lạc Thanh Hàn bắt lấy hai tay nàng, cưỡng ép gỡ ra, sau đó kéo nàng đến trước mặt hắn.
Hắn cụp mắt lạnh giọng hỏi nàng.
“Nàng đang quyến rũ ta?”
Tiêu Hề Hề chân thành nói “Không phải, ta đang khen người, tán thưởng người, muốn lấy lòng người.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng cho rằng làm vậy thì ta sẽ bỏ qua sao?”
Tiêu Hề Hề cúi đầu, hai ngón tay chỉ chỉ vào nhau, đáng thương nói “Ta sai rồi, sau này ta không dám nữa.”
“Lần nào nàng cũng như vậy, chủ động nhận lỗi, không chịu ăn năn.”
Tiêu Hề Hề cười ngượng nói “Vừa nãy không phải ta cố ý gạt người, chỉ là ta sợ người nghĩ nhiều, một vòng tay thôi mà, không phải chuyện gì to tát, ta có thể thề với trời, ta tuyệt đối trung thành với người!”
Lạc Thanh Hàn bực bội trong lòng “Thứ ta muốn, không phải lòng trung thành của nàng!”
“Vậy người muốn gì?”
Lạc Thanh Hàn chăm chăm nhìn nàng, nhìn vẻ mặt không hiểu của nàng, không khỏi cười lạnh.
“Nàng thật sự không hiểu? Hay giả vờ không hiểu?”
Tiêu Hề Hề nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, đầu óc xoay chuyển nảy ra chủ ý táo bạo.
“Không phải người … muốn xài quy tắc ngầm với ta đó chứ?”
Lạc Thanh Hàn “Quy tắc ngầm?”
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng giải thích “Là lợi dụng chức vụ mà làm những chuyện xấu hổ với thuộc hạ của mình.”
Lạc Thanh Hàn nói rõ ràng “Nàng không phải thuộc hạ của ta, nàng là trắc phi của ta, chúng ta làm chuyện đó là chính đáng.”
Tiêu Hề Hề ôm ngực xấu hổ nói.
“Quả nhiên người muốn làm chuyện xấu hổ đó với ta!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Dù ý nghĩa không khác mấy nhưng khi nàng nói vậy, làm hắn không muốn thừa nhận.
Hắn không nói nên lời nhìn Tiêu Hề Hề.
“Sao nàng cứ phải nói chuyện một cách trắng trợn như vậy?”
Tiêu Hề Hề vỗ vỗ ngực hắn “Về mối quan hệ của chúng ta có cần phải vòng vo không? Nếu người thật sự không nhịn được nữa, muốn làm gì đó với ta, ta cũng có thể chấp nhận. Ta chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất, động tác nhẹ nhàng, thứ hai, tốc độ nhanh chút.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Hắn cười lạnh “Nàng đang coi thường ai vậy?”
Tiêu Hề Hề ngẩn một lát, mới ý thức được lời mình vừa nói, vội vàng nói “Người đừng hiểu lầm, ta không có ý coi thường người, ta chỉ …”
Lạc Thanh Hàn tàn nhẫn ngắt lời nàng.
“Được rồi, nàng bớt nói lại, nàng càng nói, ta càng giận.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn im miệng.
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nhấn mạnh.
“Không nói đến hiện giờ ta còn phải bận tâm nhiều việc, không thể tùy tiện viên phòng với nàng, dù ta muốn có danh nghĩa phu thê thật sự với nàng, vậy cũng phải dựa trên tình nguyện của hai bên, nàng đừng nghĩ ta bụng đói mà vơ quàng.”
Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh “Ta biết, người là một người có nguyên tắc, có tố chất, có đạo đức. Người sẽ không bao giờ làm chuyện miễn cưỡng người khác, chỉ trách đầu óc ta quá bẩn thỉu nghĩ lệch lạc về người.”
Lạc Thanh Hàn nghĩ, chậm nhất là hai năm, hắn có thể cho nàng biết hắn rốt cuộc có nhanh hay không!