Trong phòng không có gì đặc biệt, chỉ có vài đồ vật nhỏ đặt trên bàn.
Tiêu Hề Hề đến gần nhìn kỹ, phát hiện là một khối ngọc bích và vài dụng cụ điêu khắc.
Khối ngọc được khắc thành một con dấu nhỏ cỡ ngón tay cái, phía trên con dấu là một con mèo mập đang liế.m chân, từ biểu cảm và hình dáng sống động có thể nhận ra hình mẫu của nó là mèo vàng thường đến Tĩnh Tâm Uyển tìm thức ăn.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm bên bàn, nhìn chằm chằm con dấu hồi lâu, thận trọng hỏi.
“Ta có thể sờ nó không?”
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bàn, cầm con dấu đặt vào tay nàng.
Hắn nói “Con dấu vẫn chưa khắc xong, vốn ta muốn đợi khắc xong mới tặng nàng, không ngờ nàng lại nôn nóng như vậy, bây giờ nàng thấy con dấu rồi, bất ngờ cũng không còn.”
Tiêu Hề Hề lật tới lật lui con dấu, cảm thấy thích vô cùng.
Nàng cười tít mắt nói “Ai nói không bất ngờ? Bây giờ ta thấy vô cùng bất ngờ.”
Lạc Thanh Hàn lấy ra một tờ giấy “Nếu nàng đã biết rồi thì nàng tự chọn kiểu chữ mình thích đi.”
Tiêu Hề Hề nhìn thấy trên giấy có vài từ với các kiểu chữ khác nhau, tất cả đều là “Tiêu Hề Hề”.
Nàng tò mò hỏi “Đây đều do người viết à?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm, không biết nàng thích kiểu chữ nào, cho nên ta viết thử mấy kiểu chữ ta thấy ổn, nàng chọn một kiểu đi.”
Tiêu Hề Hề đặt con dấu xuống, cầm tờ giấy lên xem kỹ lưỡng, cuối cùng chỉ vào một kiểu nói.
“Kiểu này đi, kiểu này trông khá đẹp.”
Lạc Thanh Hàn gật đầu nói được.
Hắn cầm con dấu lật lại để lộ phần đáy phẳng, sau đó hắn cầm dao khắc lên, ngắm kỹ càng rồi bắt đầu khắc.
Khắc con dấu là một công việc rất tinh vi, đòi hỏi tập trung cao độ.
Tiêu Hề Hề sợ hắn không đủ ánh sáng nên cố tình đẩy chân đèn về phía hắn.
Ánh nến mờ ảo phản chiếu khuôn mặt Thái tử, nét mặt vốn nghiêm nghị được bao phủ bởi ánh vàng ấm áp, làm hắn có vẻ dịu dàng khó tả.
Tiêu Hề Hề tựa trên bàn, một tay chống má nhìn hắn không chớp mắt.
Nàng nhìn Lạc Thanh Hàn, Lạc Thanh Hàn nhìn con dấu trong tay.
Con dao khắc trượt nhẹ nhàng trên khối ngọc, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Không khí yên tĩnh hài hòa.
Lạc Thanh Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng “Nàng ngủ trước đi, ta còn phải làm thêm một lúc.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Ta không buồn ngủ, ta chỉ muốn ở đây cùng người.”
Lạc Thanh Hàn mỉm cười.
Dù chỉ là một nụ cười rất mờ nhạt nhưng vẫn khiến Tiêu Hề Hề rung động.
Nàng điều chỉnh tư thế ngồi, tiếp tục nhìn hắn không chớp mắt.
Lạc Thanh Hàn đứng dậy lấy áo ngoài khoác cho nàng, sau đó tiếp tục khắc con dấu.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông thấp thoáng vang lên từ xa.
Đó là tiếng chuông trên thành lâu.
Mỗi khi đến nửa đêm, thành lâu đều sẽ rung chuông nhắc nhở dân chúng trong thành rằng cổng thành đã đóng, lệnh giới nghiêm bắt đầu, không ai được phép tự do đi lại trong thành.
Lạc Thanh Hàn buông dao khắc xuống, đưa con dấu sang.
“Thật may làm xong đúng lúc.”
“Sinh nhật vui vẻ, Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề giơ hai tay nhận con dấu.
Nàng cảm giác như có thứ gì đó đang lấp đầy tim mình, không khỏi hạ giọng khi nói.
“Cảm ơn.”
Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, chậm rãi hỏi.
“Hôm nay ta là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật nàng phải không?”
Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh “Ừm!”
“Sau này mỗi năm vào ngày này, ta sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật nàng.”
Tiêu Hề Hề cảm thấy mũi mình hơi chua xót “Ừm!”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu hô.n lên chóp mũi nàng, khẽ hỏi.
“Nàng có ước nguyện sinh nhật gì không?”
Ước muốn lớn nhất của Tiêu Hề Hề là sống qua tuổi mười chín.
Nhưng nàng biết ước muốn này được định sẵn là không thể thực hiện.
Nàng tự nhủ mình không thể quá tham lam, nàng đã vô cùng may mắn khi có thể xuyên đến đây, gặp được sư phụ, các sư huynh đệ, Bảo Cầm và Thái tử.
Nàng không thể cầu mong nhiều hơn nữa.
Hai mắt Tiêu Hề Hề đỏ hoe nói “Buổi sáng ta muốn cùng người ăn hoành thánh, cháo trắng, bánh kẹp hành chiên, buổi tối ăn cơm chiên, thịt nướng, tôm càng, muốn cùng ngươi ăn hết đồ ăn ngon.”
Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua khóe mắt nàng, quẹt đi hơi nước.
“Sao lại khóc rồi?”
Tiêu Hề Hề nghẹn ngào nói “Ta không khóc, mắt chỉ hơi nhức thôi.”
Lạc Thanh Hàn tưởng nàng cảm động đến rơi nước mắt, liền vươn tay ôm nàng vào lòng, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Sáng mai ta dẫn nàng vào thành ăn hoành thánh, cháo trắng và bánh kẹp hành chiên.”
Tiêu Hề Hề cọ cọ vào y phục của hắn.
Lau đi hơi nước nơi khóe mắt, cũng như những suy nghĩ ảo tưởng trong lòng.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng đã sạch sẽ.
Nàng tò mò hỏi “Không phải người không được phép rời hoàng lăng sao?”
Lạc Thanh Hàn “Tam sư huynh của nàng không phải biết thuật dịch dung à? Cứ bảo y cải trang cho chúng ta là được.”
Tiêu Hề Hề lập tức cười nói “Cách hay!”
Nàng cất con dấu mèo con vào túi, muốn mang theo nhưng lại không an tâm, lỡ như túi rơi hoặc gặp trộm thì sao?
Nàng chỉ vào con dấu, hỏi “Có thể khoét một lỗ nhỏ ở trên được không?”
Lạc Thanh Hàn “Tại sao phải khoét lỗ?”
Tiêu Hề Hề hơi ngượng nói “Ta sợ làm mất nên muốn đeo lên cổ.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, trong lòng đã mềm nhũn.
Nàng giống như khắc tinh của hắn, chỉ một lời nói hoặc một động tác cũng có thể đánh chính xác phần mềm yếu nhất trong tim hắn, khiến hắn không tự chủ được mà phải thỏa hiệp nhượng bộ.
Hắn cảm thấy may mắn vì nàng không phải kẻ thù của mình, nếu không hắn đã bị đánh bại đến không còn manh giáp.
Lạc Thanh Hàn cầm con dấu lên nhìn, cuối cùng quyết định khoét một lỗ nhỏ trên tai con mèo.
Tiêu Hề Hề mang con dấu về phòng ngủ, lấy sợi dây chuyền bạc mảnh từ trong trang sức Tam sư huynh tặng ban sáng.
Nàng luồn sợi dây chuyền qua con dấu rồi đeo lên cổ.
Vốn trên cổ nàng có một mặt dây chuyền hình cá mè hoa.
Đó cũng là do Lạc Thanh Hàn tặng nàng.
Tuy chất lượng dây chuyền cá mè hoa không tốt lắm nhưng Tiêu Hề Hề chưa từng ghét bỏ, nàng luôn đeo nó, chưa từng tháo ra.
Lúc này đặt nó và con dấu mèo con với nhau, đừng nói đến kỹ thuật chạm khắc, chỉ nói về kết cấu khối ngọc đã là sự khác biệt rất lớn.
Mặt dây chuyền cá mè hoa bị con dấu mèo con kéo chất lượng xuống thê thảm.
Lạc Thanh Hàn nhịn không được, giúp nàng tháo mặt dây chuyền cá mè hoa xuống.
Ban đầu tặng cho nàng thứ này, hắn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy kiểu dáng dễ thương, rất hợp với nàng, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy thứ này quá kém chất lượng, không xứng với Tiêu Hề Hề.
Hề Hề của hắn xứng với những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Lạc Thanh Hàn muốn vứt mặt dây chuyền cá mè hoa đi, nhưng bị Tiêu Hề Hề ngăn lại.
———