Hai người gần nhau đến mức hơi nóng từ lời nói của y phả vào tai nàng, khiến tim Bộ Sanh Yên vô cớ đập nhanh.
Nàng đặt tách trà giải rượu vào tay Lạc Dạ Thần, đỏ mặt nói.
“Dù không uống nhiều thì vẫn phải uống trà giải rượu, kẻo sáng mai dậy sẽ đau đầu.”
Lạc Dạ Thần bướng bỉnh không chịu uống trà.
Y thấy bây giờ trạng thái của mình rất tốt.
Người xưa thường nói, rượu vào bạo gan.
Y phải dựa vào cơn say này mới dám ngủ với cọp cái trước mặt.
Nếu uống trà giải rượu, sao y đủ can đảm ngủ với nàng?
Y đặt tách trà sang một bên, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm lao về phía Bộ Sanh Yên!
Đầu óc Bộ Sanh Yên chưa kịp phản ứng thì tay nàng đã nắm lấy cánh tay đối phương, vặn cánh tay y ra sau lưng, sau đó đè đầu gối lên lưng y, đè cả người y xuống giường, làm y không thể cử động.
Lạc Dạ Thần hét lên “Đau đau đau! Nàng muốn giết phu quân sao!”
Bộ Sanh Yên vội buông y ra, kéo y đứng lên.
“Chàng không sao chứ? Ta không cố ý đâu, ai bảo chàng tự dưng lao tới làm ta giật mình, đó chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.”
Lạc Dạ Thần khó lắm mới lấy được can đảm đã bị nàng quét sạch ngay tức thì.
Y xoa xoa cánh tay đau nhức, lòng đầy oán giận.
Đêm tân hôn, y chẳng những không ôm được vợ, ngược lại còn bị vợ đánh.
Sao lại thảm vậy chứ?
Bộ Sanh Yên xoa xoa cánh tay y, hỏi “Đau không? Có cần gọi đại phu trong phủ khám cho chàng không?”
Lạc Dạ Thần vội từ chối “Không cần!”
Nếu để người ngoài biết đêm tân hôn y bị vợ đánh thì sau này còn mặt mũi gặp ai?!
Anh vương không cần mặt mũi nữa sao?!
Bộ Sanh Yên áy náy “Vừa rồi ta không dùng nhiều sức, chắc không tổn thương xương cốt đâu nhỉ.”
Lạc Dạ Thần nhìn bộ dạng áy náy của nàng, trong lòng cảm động, tiện thể đưa ra ý kiến.
“Ta nghĩ sau này chúng ta nên đặt ra ba quy ước.”
Bộ Sanh Yên ngẩn ra “Hả?”
“Nàng học võ từ nhỏ, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu sơ hở là nàng đánh ta, sau này bảo ta phải sống thế nào?”
Bộ Sanh Yên vặn lại “Chỉ cần chàng không làm gì sai, sao ta đánh chàng được?”
Lạc Dạ Thần chỉ vào cánh tay vẫn còn đau của mình, hỏi “Vậy vừa rồi ta làm gì sai? Tại sao nàng lại đánh ta? Việc ta thân mật với vương phi của mình trong đêm tân hôn là sai sao?”
Bộ Sanh Yên không nói nên lời.
Lạc Dạ Thần thấy nàng không trả lời được, bỗng nhiên tự tin hơn.
“Từ bây giờ chúng ta phải đặt ra ba quy ước. Thứ nhất, ta là tướng công của nàng, là chủ gia đình, dù sau này có chuyện gì xảy ra, nàng cũng phải nghe lời ta. Thứ hai, dù sau này có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không được phép dùng vũ lực với ta. Thứ ba … thứ ba ta chưa nghĩ ra, sau này bổ sung sau.”
Bộ Sanh Yên nhướng mày nhìn y, cười lạnh nói “Nếu đã lập ba quy ước thì ta cũng có yêu cầu.”
Lạc Dạ Thần cau mày “Ta đâu có đánh nàng, nàng còn gì không hài lòng?”
Bộ Sanh Yên duỗi ngón trỏ.
“Thứ nhất, chàng là chủ gia đình, sau này việc lớn nghe theo chàng, việc nhỏ nghe theo ta.”
Lạc Dạ Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng không sao, y cũng lười quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Y gật đầu đồng ý “Không vấn đề.”
Bộ Sanh Yên duỗi ngón tay thứ hai “Thứ hai, ta hứa sẽ không tùy tiện dùng vũ lực với chàng, nhưng nếu chàng làm sai chuyện gì, ta là vương phi của chàng, có nghĩa vụ khiến chàng nhận thức được sai lầm của mình, đốc thúc chàng sửa sai.”
Lạc Dạ Thần bất mãn nói “Ta đường đường là Anh vương, ta có thể mắc sai lầm gì?”
Bộ Sanh Yên “Sao mà ta biết được? Dù sao chỉ cần chàng không phạm sai, ta sẽ không đánh chàng, nhưng nếu chàng phạm sai, thì ít ra phải có một người nhắc nhở, không phải chuyện xấu gì với chàng.”
Lạc Dạ Thần do dự một lúc mới miễn cưỡng gật đầu.
“Được.”
Bộ Sanh Yên duỗi ngón tay thứ ba.
“Thứ ba, ta không quan tâm trước đây chàng có bao nhiêu món nợ tình cảm, nhưng sau khi thành thân, chàng phải thành thật một chút, không được phép ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không được phép nạp trắc phi hay thông phòng, nếu chàng dám âm thầm gạt ta, ta sẽ đánh gãy chân chàng.”
Lạc Dạ Thần không nhịn được nữa.
Y vùng lên chiến đấu bảo vệ quyền lợi của mình.
“Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng dựa vào đâu không cho ta nạp thiếp?!”
Bộ Sanh Yên cười lạnh “Chàng nạp đi, chàng dám nạp, ta sẽ đánh gãy chân chàng.”
Lạc Dạ Thần đỏ mặt tức giận.
“Nàng không sợ ta thôi nàng sao?”
Bộ Sanh Yên tự tin nói “Chúng ta là do Hoàng đế ban hôn, trừ phi Hoàng đế lên tiếng, không ai có thể chia cắt chúng ta.”
Lạc Dạ Thần nghẹn họng.
Phải rất lâu sau y mới thốt ra được một câu.
“Nếu … nếu nàng đánh gãy chân ta, nàng cũng không thể sống tốt.”
Bộ Sanh Yên “Không sao, cùng lắm thì ta hầu hạ chàng cả đời.”
Lời này như một chậu nước dập tắt cơn giận trong lòng Lạc Dạ Thần.
Y hậm hực nói “Nàng cần gì phải như vậy? Dù ta nạp thiếp, cũng sẽ không để thiếp thất vượt qua nàng, nàng vĩnh viễn là vương phi.”
Bộ Sanh Yên mím môi đỏ mọng “Nhưng ta không chỉ muốn vị trí vương phi, ta còn muốn chàng, một con người hoàn chỉnh của chàng, một con người không cần chia sẻ với bất kỳ ai.”
Mặt Lạc Dạ Thần đỏ bừng.
“Nàng … nàng tham lam quá đấy!”
Bộ Sanh Yên cụp mi, tự cười giễu “Ta biết chàng sẽ không bằng lòng, bỏ đi, ta không ép chàng.”
Nói xong nàng đứng dậy, mở tủ lấy chăn gối ra.
Lạc Dạ Thần thấy thế, lập tức đứng lên “Nàng lấy chăn gối ra làm gì? Trên giường không phải có rồi sao?”
Bộ Sanh Yên bình tĩnh nói “Không phải chàng chê ta tham lam quá sao? Vậy chúng ta ngủ riêng, ta ngủ dưới đất, từ đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chàng thích làm gì thì làm, muốn nạp bao nhiêu thiếp cũng được, ta hứa sẽ không xen vào chuyện của người khác.”
Lạc Dạ Thần trở nên sốt ruột.
“Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, nàng lại muốn ngủ dưới đất? Không sợ người khác phát hiện sẽ mất mặt sao?”
Bộ Sanh Yên “Không sao, dù sao ta cũng không quan tâm mặt mũi.”
Lạc Dạ Thần thấy nàng thật sự muốn ngủ đất thì không chịu được nữa, lao tới giật lấy gối trong tay nàng.
“Nàng không cần mặt mũi, nhưng ta cần, ta không cho phép nàng ngủ đất!”
Bộ Sanh Yên giật lại gối nói “Tránh ra, đừng ép ta đánh chàng.”
Lạc Dạ Thần nằm thẳng xuống giường, vô lại hét lên.
“Nàng đánh đi, trừ phi nàng đánh chết ta, không thì đêm nay đừng hòng ngủ đất!”
Bộ Sanh Yên tức giận bật cười.
“Ghét bỏ ta là chàng, nhất quyết muốn ngủ với ta cũng là chàng, rốt cuộc chàng muốn gì?”
Lạc Dạ Thần “Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, nàng nghiêm túc như vậy làm gì?”
Bộ Sanh Yên “Ta là người nghiêm túc vậy đấy, đâu phải chàng mới biết ngày đầu.”
Lạc Dạ Thần lúng túng nói.
“Thật ra ta cũng không nhất định phải nạp thiếp, chỉ là ta cảm thấy không có mặt mũi, nếu nàng nói mấy câu tử tế dỗ dành ta, ta có mặt mũi, có lẽ ta sẽ đồng ý yêu cầu của nàng.”
Bộ Sanh Yên mỉm cười “Muốn nghe mấy câu tử tế à? Được, ta cho chàng toại nguyện.”
Nàng nghiêng người về phía đối phương, hôn thật mạnh lên môi y.