Hành lý của bọn họ rất đơn giản, chỉ có mấy bộ quần áo để thay và một hộp trang sức mà Bùi Thiên Hoặc tặng nàng.
Nàng đóng gói hết lại, vác trên vai rồi chạy vào bếp lấy lương khô và nước.
Lúc nàng vác hành lý ra khỏi bếp, tình cờ gặp mèo vàng đang ngồi xổm trước cửa.
Mèo vàng vẫy vẫy đuôi, kêu meo meo với nàng.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, đưa tay ra v.uốt ve nó.
Mèo vàng cảm thấy dễ chịu nằm lăn ra đất để lộ cái bụng trắng nõn mềm mại.
Tiêu Hề Hề thấy nó vô cùng đáng yêu, sờ sờ bụng nó thêm vài lần.
Nếu không phải điều kiện không cho phép, nàng rất muốn mang mèo vàng đi cùng.
Mèo vàng như biết nàng sắp đi, nó tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn bám người, để nàng sờ cho thỏa thích, bày ra bộ dạng mặc nàng giày vò.
Mãi đến khi Thái tử tới gọi nàng, nàng mới lưu luyến rút tay lại.
“Ta đi đây, ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt, khi nào có cơ hội ta sẽ đến thăm ngươi.”
Mèo vàng lè lưỡi liế.m ngón tay của nàng.
Tiêu Hề Hề đứng dậy, vừa đi vừa ngoảnh lại.
Mèo vàng cứ kêu meo meo với nàng rồi nhảy lên mái nhà với tốc độ cực kỳ không phù hợp với thân hình của nó.
Nó ngồi xổm trên mái nhà, mượn chiều cao trên đó có thể nhìn thấy rất xa.
Nó nhìn Tiêu Hề Hề rời Tĩnh Tâm Uyển với đối tượng giao phối của nàng, còn rất nhiều người khác đang đi cùng bọn họ.
Bọn họ lên xe ngựa, biến mất trong màn đêm.
Xe ngựa rời hoàng lăng không bao lâu thì bị chặn lại.
Đối phương có hơn trăm người, tự xưng là người của Hoàng đế, phụng lệnh giám sát Thái tử, hiện giờ Thái tử tự ý rời hoàng lăng, làm trái lệnh vua, bọn chúng có nghĩa vụ bắt Thái tử trở về.
Bên cạnh Thái tử chỉ có mười mấy Ngọc Lân vệ.
Số lượng người của hai bên chênh lệch quá lớn.
Đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối, nhìn cỗ xe của Thái tử như con cừu non đang chờ làm thịt.
Thái tử không hề hoảng sợ, vẫn ngồi vững trong xe, tự nhiên bình tĩnh.
Dường như đang đứng trước mặt hắn chỉ là một bầy chó hoang.
“Triệu Hiền, tốc chiến tốc thắng, đừng chậm trễ thời gian.”
Giọng Triệu Hiền từ ngoài xe vang lên.
“Vâng.”
Trong xe chỉ có Tiêu Hề Hề và Thái tử.
Tiêu Hề Hề ôm một chiếc túi trong tay, trong đó chứa hành lý và lương khô của nàng.
Nàng lấy một cái màn thầu, vừa cắn miếng đầu tiên thì nghe thấy tiếng vũ khí va chạm nhau bên ngoài.
Tiếp đó là tiếng hét chói tai.
Tiêu Hề Hề giật mình tay run rẩy, suýt nữa ném màn thầu ra ngoài.
Cuộc chiến bên ngoài ngày càng khốc liệt, những tiếng la hét và chửi bới nối tiếp nhau.
Dù không tận mắt nhìn, chỉ cần nghe tiếng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu bên ngoài như thế nào.
Tiêu Hề Hề khó khăn nuốt miếng bánh trong miệng.
Nàng đặt nửa miếng màn thầu còn lại xuống, không còn muốn ăn nữa.
Lạc Thanh Hàn kéo nàng vào lòng, dùng đôi bàn tay mảnh khảnh của mình bịt tai nàng lại.
“Đừng sợ.”
Thật ra Tiêu Hề Hề không sợ.
Nhưng cảm giác được bảo vệ này cũng không tệ.
Nàng dựa vào người hắn, nói nhỏ “Ta vừa gặp ác mộng.”
Nàng miêu tả lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình.
Lạc Thanh Hàn yên lặng nghe, không có phản ứng gì.
Tiếng động bên ngoài dần nhỏ đi.
Đến khi xung quanh hoàn toàn im ắng, hắn mới lên tiếng.
“Phụ hoàng đột ngột bệnh nặng. Chuyện này chắc chắn là do Tây Lăng vương hoặc Tần Trọng làm. Bọn họ nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này đoạt quyền soán ngôi. Từ xưa đến nay, chỉ cần liên quan đến đoạt quyền chắc chắn sẽ có giết chóc và đổ máu.”
..…….
Trong cung Vị Ương, mọi người hoảng sợ.
Hoàng đế nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không còn một tia máu.
Ông nhắm mắt hờ, nghe tiếng thái y ù ù bên tai, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Thái hậu vốn đã ngủ say, nghe tin Hoàng đế nôn máu bệnh nặng, bà lập tức thay y phục ngồi xe ngựa đến cung Vị Ương.
Bà vừa xuất hiện, các thái y như ruồi không đầu lập tức ngậm miệng quỳ xuống hành lễ.
Thái hậu bước nhanh đến bên giường, khi nhìn thấy bộ dạng hấp hối của Hoàng đế, tim bà như ngừng đập.
Bà gọi Hoàng đế một tiếng.
Hoàng đế miễn cưỡng đáp “Mẫu hậu.”
Giọng nói khàn khàn khiến Thái hậu càng thấy khó chịu hơn.
Bà nhẹ giọng an ủi Hoàng đế vài câu, sau đó nhìn các thái y đang quỳ trên đất, gay gắt nói.
“Hoàng đế chỉ bị vết thương ngoài da, các ngươi lại chữa trị lâu như vậy, chẳng những không khỏi mà long thể của Hoàng đế ngày càng nặng, thậm chí bây giờ còn nôn máu! Các ngươi nói ai gia biết, các ngươi rốt cuộc đã làm gì?!”
Các thái y quỳ trên đất liên tục hét cầu xin.
Thái hậu sống ở hậu cung nhiều năm, ý thức rất rõ mấy chuyện bẩn thỉu trong cung này.
Bệnh tình của Hoàng đế đột nhiên chuyển nặng, thật sự quá kỳ lạ, nhất định có người gây chuyện!
Thái hậu chỉ vào Thái y lệnh chất vấn.
“Ngươi mỗi ngày bắt mạch cho Hoàng đế, lẽ nào không phát hiện long thể của Hoàng đế có gì kỳ lạ sao?”
Thái y lệnh sợ hãi, đổ mồ hôi đầm đìa “Sáng nay lúc vi thần bắt mạch cho Hoàng thượng, mạch tượng của Hoàng thượng có hơi yếu nhưng không nghiêm trọng, chỉ cần điều dưỡng tốt là có thể khỏi bệnh.”
“Nếu không nghiêm trọng, tại sao lại nôn máu?”
Thái y lệnh run giọng nói “Chuyện … chuyện này vi thần cũng không biết, rõ ràng lúc sáng vẫn còn rất tốt, không biết tại sao đến tối bệnh tình bỗng nhiên trầm trọng hơn?”
Thái hậu nhìn Cam Phúc.
“Hôm nay ai hầu hạ Hoàng đế?”
Cam Phúc thành thật trả lời “Là Huệ phi.”
Thái hậu đang định sai người đi gọi Huệ phi thì Huệ phi đã đến trước.
Huệ phi vừa vào cửa đã hành đại lễ với Thái hậu và Hoàng đế.
Thái hậu trầm giọng hỏi “Ngươi hầu hạ Hoàng đế thế nào đấy? Hầu hạ Hoàng đế đến mức hộc máu?!”
Huệ phi than khổ trong lòng.
Bản thân không làm gì dư thừa, hoàn toàn dựa theo trình tự mỗi ngày hầu hạ Hoàng đế, nào ngờ Hoàng đế lại đột nhiên nôn máu.
Hiện giờ dù chuyện này có liên quan gì đến Huệ phi hay không thì cuối cùng Huệ phi vẫn sẽ bị phạt.
“Dược thiện của Hoàng thượng đều có người nếm thử, trước khi Hoàng thượng ăn, thần thiếp sẽ thử thêm một lần, thức ăn chắc chắn không có vấn đề gì, còn chuyện Hoàng thượng tại sao đột nhiên nôn máu, thần thiếp thật sự không biết.”
Thái hậu biết Huệ phi không có gan hại Hoàng đế, nhưng Hoàng đế đột nhiên nôn máu khi do Huệ phi chăm sóc, tội của Huệ phi dù thế nào cũng không thể gạt bỏ.
Thái hậu lập tức ra lệnh.
“Huệ phi không chăm sóc tốt cho Hoàng đế, khiến tình trạng của Hoàng đế trở nặng, người đâu, giải Huệ phi về giam trong cung Dao Hoa, chờ ngày xử lý!”
Sắc mặt Huệ phi lập tức tái nhợt.
Nhưng Huệ phi không dám cầu xin, càng không dám kêu oan, chỉ đành cắn răng quỳ xuống, giọng run run.
“Đa tạ Thái hậu nương nương khai ân.”
Lúc Huệ phi bị giải ra khỏi cung Vị Ương, tình cờ gặp vợ chồng Anh vương đang vội vã chạy tới.
Lạc Dạ Thần vừa thấy Huệ phi liền vội vàng chạy tới.
“Mẫu phi!”