Hai người mặc đồ trắng, thắp hương tế bái Huệ phi.
Lạc Dạ Thần vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng vô cùng khàn.
“Thái tử, không phải đệ nói giúp ta báo thù sao? Bây giờ chỉ có Tần Trọng chết, Tây Lăng vương và U vương đâu?”
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Tây Lăng vương trúng độc, không thể sống quá bốn mươi ngày. Còn U vương, ta đã lệnh cho người ban bố văn thư truy nã U vương khắp cả nước, dù U vương có trốn khỏi Thịnh Kinh, sau này cũng chỉ có thể sống tạm bợ như chuột qua đường, với tính tình kiêu ngạo của U vương, so với giết chết còn khó chịu hơn.”
Nghe vậy, Lạc Dạ Thần cảm thấy đỡ hơn một chút.
Bảy ngày sau, Huệ phi, Nhàn phi và Ninh phi cùng được chôn cất trong hoàng lăng.
Cùng lúc phát tang còn có Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên.
Lạc Tân Nhiên được Hoàng đế truy phong An vương, qua đời khi mới mười tám tuổi.
Hoàng đế là bậc trưởng bối, không thể tham dự đưa tang, vì thế dẫn đầu các hoàng tử công chúa và tông thân đến tế bái là Thái tử.
Thiên Nhất đạo nhân đứng bên cạnh, mặc đạo bào xám đen, tay cầm phất trần, cao giọng đọc văn tế.
Ông đọc rất nhịp nhàng, giống như đang hát.
Âm thanh phiêu dạt trong hoàng lăng, trang nghiêm lại tiêu điều.
Thái tử cắm nhang đã thắp vào lư hương, lặng lẽ nhìn bia mộ của An vương Lạc Tân Nhiên trước mặt.
Lạc Tân Nhiên là người sống nội tâm, không thích nói nhiều, hơn nữa suốt ngày nghiêm mặt, trông có vẻ hơi u ám nhưng lại rất thích bênh vực.
Lúc còn học ở Thái Học, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần thường dẫn các hoàng tử khác đi chơi, lần nào Lạc Tân Nhiên cũng đi, nhưng lần nào cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi trong góc.
Sau này, Lạc Thanh Hàn được phong làm Thái tử, các hoàng tử dần xa lánh hắn, Lạc Tân Nhiên cũng không ngoại lệ.
Tình cảm huynh đệ ngày càng nhạt dần.
Năm ngoái vì chuyện Thái tử bị hạ độc trong thọ yến của Hoàng hậu, Hoàng hậu tra đến Ninh phi, sai người đánh Ninh phi một trận, Lạc Tân Nhiên tức giận chạy đi tìm Thái tử gây chuyện.
Đó có lẽ là lần nói chuyện cuối cùng giữa huynh đệ bọn họ.
Kể từ đó, tình cảm huynh đệ của bọn họ đã cắt đứt hoàn toàn.
Giờ đây Lạc Tân Nhiên đã trở thành bia mộ lạnh lẽo, mọi cãi vã, vướng mắc, oán hận đều biến mất.
Lạc Dạ Thần đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
“Thật ra người chết phải là ta.”
Bộ Sanh Yên quay đầu nhìn y, cau mày nói “Chàng nói bậy gì đó?”
Lạc Dạ Thần nhìn bia mộ của Tứ đệ trước mặt, vẻ mặt phức tạp nói.
“Nàng quên rồi à? Lúc phụ hoàng bệnh nặng, vốn Thái hậu muốn ta chủ trì đại cục. Nhưng ta lấy cớ thân thể không khỏe mà từ chối, sau đó Thái hậu tìm đến Tứ đệ. Nếu lúc đầu ta không từ chối, vậy người Thái hậu tìm sẽ là ta, cuối cùng bị phản quân gi.ết chết có thể cũng sẽ là ta.”
Bộ Sanh Yên bước về phía y, dùng vạt áo rộng của mình lặng lẽ nắm tay y thì thầm.
“Ban đầu người từ chối Thái hậu là ta, muốn chịu trách nhiệm thì cũng nên do ta chịu. Ta lấy làm tiếc về cái chết của An vương, nhưng ta không hối hận. Dù chuyện này xảy ra lần nữa, ta vẫn sẽ ưu tiên bảo vệ chàng.”
Lạc Dạ Thần nắm lại tay nàng.
Trong khoảng thời gian đau buồn nhất của cuộc đời y, là nàng luôn ở bên y.
Khi y gặp nguy hiểm, cũng là nàng bất chấp nguy hiểm bảo vệ y.
Nàng trở thành trụ cột của y, hỗ trợ y, giúp y không sụp đổ trước cảm xúc tiêu cực.
Y thật may mắn biết bao khi có thể cưới được nàng.
……
Ba ngày sau.
Vợ chồng cậu hai ở Cao gia đến thăm Anh vương, trước khi đi còn để lại một biểu muội trắng trẻo xinh đẹp.
Nói nghe hay là muốn biểu muội ở lại nói chuyện với Anh vương phi, nhân tiện xoa dịu nỗi đau mất mẫu phi của Anh vương.
Thật ra, vợ chồng cậu hai chỉ muốn biểu muội làm thiếp của Anh vương.
Cao gia dựa vào Huệ phi mới trở thành thương hộ hoàng thất.
Bây giờ Huệ phi đã mất, Anh vương trở thành chỗ dựa duy nhất của Cao gia, nếu Cao gia muốn bám chặt y, cách tốt nhất chính là liên hôn.
Tuy Anh vương còn đang để tang, không thể nạp thiếp, nhưng có thể để y bồi dưỡng tình cảm với biểu muội trước.
Sau khi kết thúc ba năm để tang, Anh vương có thể viên phòng với biểu muội, thêm một đoạn giai thoại thân càng thêm thân.
Nếu tương lai biểu muội có thể sanh một trai một gái cho Anh vương thì càng tốt, như vậy Cao gia có thể bám chặt đùi Anh vương, không cần lo lắng kinh doanh với hoàng gia bị người khác cướp đi.
Lạc Dạ Thần không biết kế hoạch của vợ chồng cậu hai.
Thậm chí y còn thấy vợ chồng cậu hai rất chu đáo, phủ Anh vương lớn như vậy mà Bộ Sanh Yên chỉ có một mình sẽ rất buồn chán, tìm một người giải sầu với nàng cũng rất tốt.
Lạc Dạ Thần mỉm cười nói với biểu muội của mình.
“Nếu muội đã đến rồi thì ở lại lâu một chút, phủ Anh vương không có gì nhiều, nhưng rất nhiều phòng, muội thích ở đâu thì ở đó, thiếu gì cứ nói với ta và vương phi, đừng để bản thân chịu thiệt.”
Biểu muội ngượng ngùng đỏ mặt gật đầu.
Bộ Sanh Yên cả quá trình không có biểu cảm gì.
Nàng sai người đưa biểu muội ra ngoài.
Người vừa đi, Bộ Sanh Yên đã đứng dậy, túm vạt áo của Lạc Dạ Thần cười lạnh.
“Vương gia muốn người ta ở lại bao lâu? Ở cả đời được không?”
Lạc Dạ Thần cảm thấy tư thế của mình rất xấu hổ.
Y vừa vùng vẫy vừa nói “Nàng làm gì? Mau buông ra, đừng để người khác nhìn thấy chúng ta thế này.”
Bộ Sanh Yên ném y ra, giận dữ bỏ đi.
Lạc Dạ Thần thấy khó hiểu.
Nữ nhân này sao vậy? Uống nhầm thuốc à!
Ngày hôm sau, Bộ Sanh Yên không nói lời nào với Lạc Dạ Thần.
Ban đầu Lạc Dạ Thần còn cố thu hút sự chú ý của nàng, nói chuyện với nàng, nhưng nàng luôn phớt lờ y.
Một lúc sau, Lạc Dạ Thần cũng nổi tính khí.
“Mặc kệ ta chứ gì? Vậy ta cũng mặc kệ nàng! Xem ai lạnh lùng hơn ai?!”
Hai phu thê chiến tranh lạnh suốt đêm.
Lạc Dạ Thần muốn tỏ ra mình là nam nhân khí khái, y dứt khoát không về phòng ngủ, mà ngủ một mình trong thư phòng.
Đêm khuya yên tĩnh, y một mình nằm trên giường, đầu óc không khỏi nghĩ lung tung, y nghĩ đến nhiều nhất chính là Huệ phi, nghĩ đến việc sau này không còn được gặp bà ấy, y cảm thấy vô cùng khó chịu.
Y trằn trọc một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm thì cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
Lạc Dạ Thần lập tức tỉnh lại.
Y thấy người đi vào là Bộ Sanh Yên thì nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Bộ Sanh Yên rón rén đến bên giường, dùng kéo khoét một lỗ lớn trên màn.
“Cho muỗi cắn chết chàng, xem sau này chàng làm sao cùng biểu muội ở bên nhau?”
Lạc Dạ Thần “……”
Y muốn cùng biểu muội ở bên nhau khi nào chứ?!
Bộ Sanh Yên rón rén bỏ đi.
Bây giờ đang mùa hạ, ban đêm có rất nhiều muỗi.
Cả khi xông hương đuổi muỗi thì trong phòng vẫn sẽ có muỗi bay.
Chốc sau có rất nhiều muỗi chui qua lỗ trên màn.
Lạc Dạ Thần bị muỗi cắn khó chịu, đang định ngồi dậy đuổi muỗi thì lại nghe thấy tiếng cửa mở ra.
Y vô thức nhắm mắt lại.