Bầu trời chuyển sang trắng nhạt.
Tiêu Hề Hề nhìn Hoàng đế tắt thở nằm trên giường, trong lòng cảm thấy tiếc cho Thái tử.
Đây chính là người cha mà Thái tử từng ngưỡng mộ.
Nhưng cho đến lúc chết, ông chưa từng hối hận về những tổn hại mình đã gây ra cho Thái tử.
Tiêu Hề Hề giúp Hoàng đế chỉnh lại đầu tóc y phục, đắp chăn cho ông, khiến ông trông như chết vì bệnh trong lúc ngủ.
Làm xong những việc này, nàng lặng lẽ rời khỏi tẩm điện.
Nàng vừa đi không bao lâu thì Cam Phúc tới.
Hắn mở cửa bước vào, khi thấy cung nữ thái giám trực đêm đang ngủ gật, sắc mặt hắn chợt tối sầm.
Cam Phúc bước tới đánh thức, nhỏ giọng mắng.
“Các ngươi trực đêm cho Hoàng thượng thế này sao? Ai nấy ngủ say như chết, e là sét đánh cũng không dậy, lỡ Hoàng thượng có chuyện gọi các ngươi, các ngươi có nghe thấy không?”
Các cung nữ thái giám bị mắng đến mức không ngóc đầu lên được, trong lòng càng thấy bất an.
Mọi người trong cung Vị Ương đều biết Hoàng đế thường hay thức giấc.
Tiếng động nhỏ nhất cũng có thể đánh thức ông.
Dù không có chuyện gì xảy ra, ông cũng thường thức dậy lúc nửa đêm, hoặc bị ác mộng đánh thức, hoặc khát nước muốn uống nước.
Cũng chính vì vậy mà các cung nữ thái giám gác đêm thường phải giữ tinh thần tỉnh táo, không dám lơ là.
Nhưng không biết tối qua xảy ra chuyện gì?
Bọn họ lại vô tình ngủ quên.
Bây giờ tỉnh dậy, bọn họ vẫn cảm thấy sau gáy đau âm ỉ, như thể bị ai đánh.
Cam Phúc mắng xong, cơn giận dịu đi một chút.
Hắn liếc nhìn cửa bên trong đang đóng, trầm giọng hỏi.
“Hoàng thượng vẫn chưa dậy sao?”
Cung nữ thái giám nhìn nhau.
Một người ngập ngừng nói “Chắc là vẫn chưa dậy.”
Bọn họ ngủ cả đêm mới tỉnh lại, làm sao biết được Hoàng đế đã dậy hay chưa?
Cam Phúc chỉ vào bọn họ, tức giận nói “Các ngươi chờ đó, xem ta lát nữa xử lý các ngươi thế nào?!”
Mọi người rụt cổ lại, thầm nghĩ thôi xong rồi, lát nữa chắc chắn bị phạt.
Cam Phúc phớt lờ bọn họ, bước tới phòng trong, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có phản hồi.
Cam Phúc thắc mắc, lẽ nào Hoàng đế vẫn còn ngủ?
Không thể nào.
Hoàng đế luôn thức dậy lúc bình minh, mấy năm nay chưa từng thay đổi.
Cam Phúc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi.
Nhưng tại sao Hoàng đế vẫn chưa dậy?
Cam Phúc hơi lo, liền gõ cửa lần nữa, cung kính hỏi “Bệ hạ, ngài đã dậy chưa?”
Vẫn không có phản hồi.
Bất an trong lòng Cam Phúc dần lan rộng.
Hắn đặt tay lên cửa, từ từ mở ra rồi nói.
“Bệ hạ, nô tài vào đây.”
Trong phòng yên tĩnh.
Cam Phúc đi vòng qua bức bình phong, thấy Hoàng đế nằm bất động trên giường, trông như đang ngủ.
Nhưng Cam Phúc hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, biết Hoàng đế đa nghi cảnh giác, một khi có người bước vào phòng mình, ông không thể nào ngủ yên vậy được.
Cam Phúc đầy bất an trong lòng cẩn thận bước đến giường.
Hắn phát hiện sắc mặt Hoàng đế xanh xao, môi xám xịt không màu máu.
Nhìn như vậy, giống như đã chết.
Cổ họng Cam Phúc bất giác run lên, giọng nói càng run rẩy hơn.
“Bệ hạ? Bệ hạ!”
Các cung nữ thái giám đang đợi ngoài cửa nghe thấy tiếng hét của Cam Phúc, tò mò nên không khỏi thò đầu vào phòng.
Cách một bức bình phong, bọn họ không thể thấy rõ trong phòng đang xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng Cam Phúc đang quỳ bên giường.
Sau khi Cam Phúc liên tục gọi “bệ hạ” vài lần, cuối cùng hắn run rẩy đưa ngón tay đặt dưới mũi Hoàng đế.
Không còn hơi thở!
Cam Phúc sợ đến mức tim gần như ngừng đập, cả người ngã xuống đất.
Hắn trợn mắt nhìn Hoàng đế trên giường, toàn thân run cầm cập, sau đó hét một tiếng chói tai.
“Hoàng thượng băng hà rồi!”
Tiếng hét này như sét đánh ngang tai, khiến vô số người kinh hãi.
Người đầu tiên đến cung Vị Ương là các thái y.
Sau đó đến chủ tử các cung.
Thái hậu cũng được người dìu vội vàng chạy tới.
Thấy di thể của Hoàng đế, Thái hậu khóc ngất tại chỗ.
Các thái y luống cuống đỡ bà nằm xuống ghế thấp bên cạnh nghỉ ngơi.
Các phi tần khóc lóc than trời, đứt từng đoạn ruột.
Các hoàng tử công chúa quỳ xuống đất lau nước mắt.
Có người nảy sinh ý nghĩ, muốn nhân lúc Thái tử chưa về cung mà tranh giành hoàng vị.
Tuy nhiên, chốc sau Thái hậu đã tỉnh lại.
Bà vừa khóc vừa nói.
“Truyền Nội các, lệnh cho bọn họ lập tức vào cung, sai người đi xem xem Thái tử còn bao lâu mới vào kinh?”
“Vâng!”
Đôi mắt Thái hậu đỏ hoe, ánh mắt quét qua từng hoàng tử trước mặt.
Bà có thể đoán được vài người trong số đó có suy nghĩ khác.
Thật ra những hoàng tử này đối với bà đều như nhau, đều là cháu của bà, bất kể là ai đăng cơ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí Thái hậu của bà.
Nhưng Thái tử hiện đang chỉ huy một trăm mười ngàn binh mã, hắn vừa đánh thắng trận, danh tiếng rất cao, chẳng mấy chốc sẽ về đến Thịnh Kinh.
Nếu lúc này có người đột nhiên nhảy ra tranh giành hoàng vị, Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ lại xảy ra hỗn loạn.
Thái hậu không muốn để mọi chuyện tiến triển đến mức đó.
Bà dùng khăn lụa che khóe mắt đỏ, nhỏ giọng dặn dò nữ sử bên cạnh.
“Truyền lệnh cho cấm vệ quân bao vây cung Vị Ương, chỉ được vào, không được ra.”
“Vâng.”
Chốc sau, cung Vị Ương bị cấm vệ quân bao vây chặt chẽ.
Trước khi Thái hậu đến cung Vị Ương, Tiêu Hề Hề đã lợi dụng lúc hỗn loạn rời khỏi cung Vị Ương.
Nàng một mình tới cổng cung, lấy lệnh bài của Thái tử, thuận lợi rời cung.
Mấy cỗ xe ngựa lần lượt dừng ở cổng cung, các đại thần Nội các hoảng sợ nhảy xuống xe, chạy nhanh vào cổng cung.
Các cấm quân đã nhận được lệnh, không nói gì đã cho bọn họ vào.
Tiêu Hề Hề đi ngang qua những người này.
Nàng đi được một đoạn thì dừng lại, quay đầu nhìn cổng cung uy nghiêm.
Lúc đầu nàng bước vào cánh cửa này với tâm trạng đương đầu với nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ đến lúc nàng phải đi.
Nàng lại vô cùng không nỡ.
Tiêu Hề Hề chậm rãi thở ra, lưu luyến thu hồi ánh nhìn.
Nàng đến phủ Trung Võ tướng quân trước.
Tiêu Lăng Phong lúc này còn đang làm việc trong cung, người tiếp đón nàng chính là Tiết thị.
Tiết thị hơi xấu hổ khi đối mặt với nàng.
“Ta không ngờ nương nương lại bất chợt trở về, không ra ngoài đón tiếp, lễ nghi không chu đáo, mong người lượng thứ.”
Tiêu Hề Hề hỏi “Tiểu Lam và Khải Minh đâu? Ta muốn gặp bọn họ.”
Tiết thị vội vàng sai người gọi Tiêu Tri Lam và Tiêu Khải Minh tới.
Hai người có hơi phấn khích khi biết tỷ tỷ tới.
Chỉ là Tiêu Khải Minh đang ở độ tuổi phản nghịch, dù trong lòng vui mừng nhưng trên mặt vẫn giả vờ thờ ơ.
Tiêu Tri Lam ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều.
Cô bé ngọt ngào gọi một tiếng tỷ tỷ.
Tiêu Hề Hề xoa đầu cô bé, cười nói “Ta tới đây tạm biệt mọi người, ta phải đi rồi.”
Tiêu Tri Lam vội hỏi “Tỷ tỷ muốn đi đâu?”
Tiêu Hề Hề “Ta phải đến một nơi thật xa.”
“Vậy khi nào tỷ tỷ trở về?”
Tiêu Hề Hề mỉm cười “Không biết nữa.”