Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 662

Phương Vô Tửu dùng tiếng Nam Nguyệt nói chuyện với hai người đàn ông.

Tiêu Hề Hề nghe bọn họ nói mãi không ngừng, nét mặt đần ra.

Nàng chợt nhớ đến nỗi ám ảnh khi thi nghe tiếng Anh.

Không biết Phương Vô Tửu đã nói gì, khiến hai người đàn ông dần buông bỏ cảnh giác, còn vui vẻ mời Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề vào thôn làm khách.

Trên đường đi, Tiêu Hề Hề nhỏ giọng hỏi Đại sư huynh.

“Vừa nãy huynh nói gì với bọn họ thế?”

Phương Vô Tửu khẽ cười “Ta nói chúng ta là lang trung vân du, đi qua nước Nam Nguyệt, muốn tới đây trải nghiệm phong tục tập quán Nam Nguyệt, sẵn tiện trao đổi kinh nghiệm với các lang trung ở đây.”

Tiêu Hề Hề “Bọn họ tin hả?”

Phương Vô Tửu “Lúc đầu bọn họ còn nghi ngờ, ta kể bọn họ nghe vài trường hợp ta từng chữa khỏi, ta cố nói bệnh tình nghiêm trọng hơn, tả cách điều trị thần kỳ một chút, bọn họ tin rồi.”

Tiêu Hề Hề cạn lời.

Phương Vô Tửu “Ta còn nói với bọn họ, ta nghiên cứu ra một loại thần dược có thể khiến người chết sống lại. Bọn họ nghe vậy càng vui mừng hơn, muốn ta bán thần dược cho bọn họ, thế là mời chúng ta vào thôn bàn bạc chi tiết.”

Tiêu Hề Hề chặc lưỡi “Bọn họ không phải quá dễ lừa rồi sao?”

Phương Vô Tửu “Bọn họ có bệnh thì vái tứ phương thôi.”

Tiêu Hề Hề không hiểu.

Phương Vô Tửu “Trước khi đi, sư phụ nói với ta, ông ấy tính ra được Nam Nguyệt vương bệnh nặng, e là không còn sống lâu.”

Tiêu Hề Hề chợt hiểu ra.

Chẳng trách những người này vừa nghe có thần dược khiến người chết sống lại thì vui mừng như vậy.

Hóa ra bọn họ muốn mua thần dược dâng cho Nam Nguyệt vương!

Tiêu Hề Hề càng tò mò hơn.

Sư phụ đã tính được Nam Nguyệt vương không còn sống lâu, sao không chịu đến gặp Nam Nguyệt vương một lần?

Lời thề quan trọng hơn mạng sống của người bạn cũ đến vậy sao?

Thật là không hiểu được.

Ở nước Nam Nguyệt có tổng cộng ba mươi hai thôn.

Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu được dẫn đến một thôn trong số đó.

Bọn họ gặp được trưởng thôn.

Trưởng thôn tên Việt Cương, là một người đàn ông khoảng ba mươi.

Hắn cao lớn khỏe mạnh, nước da màu đồng, mặc quần áo kiểu Nam Nguyệt, trên đầu đội khăn xếp, tay áo xắn lên, trên cánh tay rắn chắc có hình xăm dày đặc.

Ở Nam Nguyệt, càng có nhiều hình xăm thì địa vị càng cao.

Trưởng thôn trước mặt không chỉ có hình xăm ở hai tay mà còn rất nhiều hình xăm trên má.

Hắn có thể nói vài từ đơn giản bằng tiếng phổ thông Đại Thịnh, nhưng để giao tiếp thật sự thì vẫn phải dùng tiếng Nam Nguyệt.

Thế nên Tiêu Hề Hề lại lần nữa rơi vào vòng xoáy ám ảnh bị ngoại ngữ chi phối.

Việt Cương và Phương Vô Tửu nghiêm túc nói chuyện, Tiêu Hề Hề từ đầu đến cuối không hiểu chữ nào.

Sau đó, nàng dứt khoát bỏ cuộc, không nghe gì nữa, chỉ vùi đầu vào ăn.

Trưởng thôn đã sai người chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.

Nhộng chiên, rắn nướng, trùng xào, ếch nướng …

Toàn là món đặc trưng của Nam Nguyệt.

Tiêu Hề Hề ăn thử từng món, cảm thấy cũng ngon, nên ăn uống ngon lành.

Lúc Việt Cương và Phương Vô Tửu nói xong, quay đầu nhìn lại thấy đồ ăn trên bàn gần như đã bị Tiêu Hề Hề ăn hết.

Việt Cương ngạc nhiên, chân thành nói gì đó với Tiêu Hề Hề.

Phương Vô Tửu giúp dịch.

“Trưởng thôn khen muội can đảm.”

Hầu hết người ngoài đến Nam Nguyệt đều không quen đồ ăn ở đây, có vài người nhát gan sẽ bị dọa ngất tại chỗ.

Nhưng Tiêu Hề Hề lại không hề chớp mắt ăn nhiều như vậy, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài đáng yêu ngoan ngoãn của nàng, theo cảm nhận của Việt Cương, cô nương này rất can đảm.

Vốn Việt Cương muốn thấy thần dược trong tay Phương Vô Tửu trước, nếu có hiệu quả thần kỳ, hắn sẽ mua thần dược rồi dâng cho Nam Nguyệt vương.

Nhưng dưới sự thuyết phục của Phương Vô Tửu, Việt Cương lại đổi ý định.

Hắn quyết định đưa Phương Vô Tửu đến gặp Nam Nguyệt vương, để Phương Vô Tửu tự mình dâng thần dược cho Nam Nguyệt vương.

Nếu thần dược có thể chữa khỏi cho Nam Nguyệt vương, Nam Nguyệt vương chắc chắn sẽ không quên người giới thiệu trung gian này, nhất định sẽ ban thưởng lớn cho hắn.

Nếu thần dược không có tác dụng thì chứng tỏ Phương Vô Tửu là lừa đảo, nếu Nam Nguyệt vương muốn trách tội, Việt Cương chỉ cần đổ hết trách nhiệm lên đầu Phương Vô Tửu.

Như vậy, hắn sẽ có lợi, mà xảy ra sai sót cũng không cần chịu trách nhiệm.

Có lợi mà không chịu thiệt!

Nhưng trước đó, Việt Cương vẫn phải thử xem hai người này giỏi đến mức nào.

Trời đã khuya nên Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề được sắp xếp nghỉ ngơi một đêm tại nhà trưởng thôn.

Nhà ở đây phần lớn được làm bằng tre, xây theo dạng gác xép hai tầng, có người còn xây nhà trực tiếp trên thân cây, chủ yếu để thông gió.

Nam Nguyệt nằm ở phía nam, mùa xuân và mùa hạ sẽ rất ẩm ướt, đặc biệt vào mùa hạ, không chỉ ẩm ướt mà còn oi bức.

Vì vậy, nhà có dễ thông gió hay không rất quan trọng.

Nhưng ngôi nhà như vậy cũng có một nhược điểm, là rắn, côn trùng, chuột, kiến dễ bò vào nhà qua các khe hở.

Tiêu Hề Hề ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy bắp chân căng cứng.

Nàng mở mắt, ngồi dậy nhìn thì phát hiện có một con rắn độc đang quấn quanh bắp chân.

Con rắn độc thấy nàng tỉnh, lập tức nhấc thân trên lên, há miệng nhe răng nanh rít lên.

Người bình thường thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ, nhưng Tiêu Hề Hề chỉ ngáp một cái, sau đó nhanh tay tóm lấy bảy tấc của con rắn độc, dùng sức bẻ nó.

Rắn độc còn chưa kịp cắn đã mất mạng.

Cơ thể con rắn đang quấn chặt chân Tiêu Hề Hề lập tức mềm đi.

Vốn Tiêu Hề Hề muốn ném rắn độc này ra ngoài, nhưng nàng lại thấy hơi tiếc.

Con rắn này trông khá béo, nếu hầm có thể ăn được rất nhiều thịt.

Thế là nàng ném xác con rắn lên bàn rồi quay lại giường ngủ.

Hai người bên ngoài chờ cả đêm nhưng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, con rắn độc cũng một đi không trở lại.

Khi trời gần sáng, hai người vì muốn tránh bị phát hiện đã lặng lẽ đến chỗ trưởng thôn.

Hai người báo cáo chuyện này với trưởng thôn.

Việt Cương nghe xong không nói gì, xua tay cho hai người lui xuống.

Lúc Tiêu Hề Hề thức dậy, ngoài trời đã sáng.

Một tay nàng xách rắn độc, một tay che miệng ngáp dài, chậm rãi bước ra cửa, tình cờ gặp Phương Vô Tửu ở phòng bên.

Phương Vô Tửu đã tắm rửa xong.

Hắn mỉm cười hỏi “Tối qua ngủ ngon không?”

“Cũng ngon, chỉ là nửa đêm bị thứ này đánh thức một lần.” Tiêu Hề Hề lắc lắc xác rắn độc trong tay.

Phương Vô Tửu gần như đã lường trước được kết quả này.

Hắn nói “Tối qua cũng có một con rắn đến chỗ ta, bị ta giết rồi, xác vẫn còn trong phòng, muội muốn không?”

Tiêu Hề Hề theo hắn vào phòng nhìn thử, khi thấy con rắn độc kia còn béo hơn con trên tay mình, nàng mừng rỡ.

“Muốn muốn muốn, ta muốn hết!”

Nàng xách hai con rắn độc chạy đi tìm trưởng thôn.

Việt Cương còn đang băn khoăn không biết hai người lạ mặt sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện rắn độc.

Thấy Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu đến, hắn lập tức đứng dậy, đang định cười chào hỏi đối phương thì thấy Tiêu Hề Hề xách hai con rắn độc trong tay.

Nụ cười của hắn tức thì đông cứng trên mặt.

Tiêu Hề Hề vứt hai con rắn độc lên bàn.

“Chưa làm bữa sáng phải không? Hay là ăn canh rắn đi!”
Bình Luận (0)
Comment