Nghĩ đến đây, Bộ Sanh Yên lại thở dài.
“Nghĩ như vậy, cô ấy tiêu sái rời đi trước khi tân đế đăng cơ, cũng xem như là dũng cảm rút lui, ngược lại sẽ khiến tân đế nhớ cô ấy cả đời.”
Lạc Dạ Thần dùng đũa chọc chọc món ăn, cười giễu.
“Phải rồi, cô ấy rời đi như chẳng có chuyện gì cả. Bây giờ không biết đang tự do vui vẻ ở đâu nữa! Tội nghiệp đệ đệ khờ khạo kia của ta không quên được cô ấy. Có thời gian rảnh là chạy đến điện Thanh Ca, cũng không cho ai theo hầu. Bây giờ thời tiết nóng bức còn đỡ. Năm ngoái đón Tết, ngoài trời tuyết rơi dày đặc. Điện Thanh Ca không có người ở, đương nhiên không đốt địa noãn, một giọt nước đổ xuống sàn cũng có thể đông thành đá. Đệ ấy thì hay rồi, một mình ngồi ở điện Thanh Ca suốt đêm, suýt nữa thì chết cóng.”
Bộ Sanh Yên nghe vậy cau mày “Thường công công không khuyên lời nào sao?”
Lạc Dạ Thần “Sao Thường công công lại không khuyên? Không chỉ Thường công công, Thái hoàng thái hậu khuyên rồi, ta cũng khuyên rồi, nhưng vô ích. Bản thân đệ ấy không quan tâm thân thể của mình, người khác có nói thế nào cũng vô dụng thôi.”
Lúc này Bộ Sanh Yên không biết phải nói gì mới tốt.
Nàng thấy Lạc Dạ Thần vẫn đang dùng đũa chọc, một dĩa đậu hủ chiên bị chọc toàn là lỗ.
Bộ Sanh Yên đập đũa của y đi, bực mình nói.
“Chàng ăn thì ăn, không ăn thì thôi, chà đạp thức ăn để làm gì?”
Lạc Dạ Thần hậm hực đặt đũa xuống.
Bộ Sanh Yên rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi đột nhiên hỏi.
“Nghe nói Thái hậu đang thu xếp chuyện tuyển tú.”
Lạc Dạ Thần không quan tâm.
“Ừm, hiện giờ hậu cung quá ít người, hoàng tổ mẫu thấy không được cho nên muốn chọn vài người vào cung, để hoàng cung có sức sống hơn, dù sao cũng chỉ là một cuộc tuyển chọn nhỏ, còn chưa hết thời hạn để tang của phụ hoàng, sẽ không làm quá lớn.”
Nếu là trước kia, y còn có chút mong chờ tuyển tú, dù sao tuyển tú không chỉ tuyển cho Hoàng đế, mà còn tuyển cho các tông thân.
Nói không chừng y có thể nhân cơ hội này rước hai thiếp thất xinh đẹp về nhà.
Nhưng hiện giờ có cọp cái Bộ Sanh Yên nắm quyền, Lạc Dạ Thần thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Nữ nhân này một khi dữ lên thì thật sự rất hung dữ, dù y là tướng công của nàng, nhưng lúc nàng ra tay xử lý không hề thương xót.
Nếu y dám cưới thiếp thất về thật, e là nửa đời sau sẽ khó sống.
Y thật sự sợ nàng.
Hiện giờ tuyển tú không liên quan gì đến y, đương nhiên y cũng không có hứng thú.
Nhìn bộ dạng của y, Bộ Sanh Yên cũng không lười để ý, tự bản thân ngẫm nghĩ.
Nàng biết Thái hoàng thái hậu nói mấy lời đó chỉ là nói với bên ngoài thôi.
Nàng nhớ nhà mẹ của Thái hoàng thái hậu có hai cô con gái đang đến tuổi đợi gả, nghe nói tướng mạo xinh đẹp tài giỏi.
Thái hoàng thái hậu có ý định gì khi đề nghị tuyển tú, mọi người đều biết rõ.
Chỉ là nhìn thấu nhưng không nói mà thôi.
Thời gian ba ngày trôi qua.
Sinh nhật thứ mười chín đã qua, mấy ngày nữa Tiêu Hề Hề sẽ tỉnh lại.
Phương Vô Tửu vẫn đứng bên quan tài chờ đợi kết quả.
Cuộc giằng co trong kén trắng ngày càng khốc liệt, như thể có người đang dùng hết sức phá kén trắng thoát ra.
Phương Vô Tửu muốn giúp nàng xé kén trắng, nhưng không thể, Tiêu Hề Hề phải tự mình thoát ra, người ngoài can thiệp sẽ dẫn đến thất bại.
Một khi thất bại, Tiêu Hề Hề sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Vì vậy, dù Phương Vô Tửu lo lắng đến đâu cũng chỉ có thể đứng nhìn, không làm gì được.
Chuyển động trong kén trắng ngày càng mạnh hơn, thậm chí cả quan tài cũng bắt đầu rung chuyển.
Phương Vô Tửu gọi một tiếng “Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề bây giờ không thể nghe thấy gì.
Toàn thân nàng bị quấn trong tấm lụa trắng, mắt tai mũi miệng cũng bị quấn chặt, nàng cảm giác như sắp nghẹt thở.
Điều khiến nàng khó chịu hơn là cảm giác đau đớn như bị dao đâm vào cơ thể.
Giống như bị lăng trì sống.
Quả thật là sống không bằng chết!
Tiêu Hề Hề nghiến răng không bỏ cuộc, cố gắng để bản thân không ngất đi.
Nàng phải sống!
Có người đang đợi nàng.
Nếu nàng chết, người đó sẽ đau buồn biết bao.
Tiêu Hề Hề chịu đựng cơn đau, cố hết sức giơ tay lên.
Nắm lấy một mảnh lụa trắng kéo thật mạnh!
Toạc một tiếng.
Lụa trắng đứt ra.
Sợi tơ trắng nối liền với da thịt của nàng sau khi bị kéo ra, trên da thịt xuất hiện vết rách, máu tươi trào ra.
Phương Vô Tửu đang canh giữ quan tài, thấy máu đỏ từ từ chảy ra từ kén trắng.
Hắn giật mình.
“Hề Hề! Muội phải gắng lên!”
……
Trong cung.
Lạc Thanh Hàn vừa phê duyệt xong tấu chương hôm nay, mới đứng dậy đã thấy nữ sử từ cung Trường Lạc tới.
Nữ sử còn mang theo một xấp bức họa.
“Khởi bẩm bệ hạ. Nô tỳ phụng lệnh Thái hoàng thái hậu mang những bức họa tú nữ tham gia tuyển tú đến cho ngài xem thử. Nếu ngài để mắt đến ai, chỉ cần nói một tiếng. Thái hoàng thái hậu sẽ sai người sắp xếp trước.”
Những tú nữ có thể gửi trước chân dung cho Hoàng đế đương nhiên đều xuất thân từ thế gia.
Lạc Thanh Hàn không thèm nhìn, thờ ơ nói.
“Mọi chuyện giao cho hoàng tổ mẫu làm chủ.”
Thấy Hoàng đế lạnh lùng, nữ sử không khỏi thở dài trong lòng, nhưng cũng không dám nói gì thêm, cung kính cáo lui.
Trở về cung Trường Lạc, nữ sử truyền đạt phản ứng của Hoàng đế với Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu hơi nhíu mày.
Tuy Hoàng đế nói mọi chuyện do bà làm chủ, nhưng cả chân dung cũng không nhìn, chứng tỏ Hoàng đế vốn không quan tâm chuyện tuyển tú.
Không quan tâm, không để ý.
Đây là thái độ của Hoàng đế đối với hậu cung bây giờ.
Chính thái độ này khiến mọi người càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nếu Hoàng đế chống cự quyết liệt hoặc tỏ ra bài xích, Thái hoàng thái hậu sẽ có thể tìm cách đối phó.
Nhưng thái độ này của Hoàng đế làm người ta muốn nói vài câu nhưng lại không biết nói gì.
Thái hoàng thái hậu hỏi “Sau khi ngươi rời ngự thư phòng, có biết Hoàng đế đi đâu không?”
Nữ sử thành thật trả lời “Nô tỳ thấy long xa của bệ hạ đi về hướng điện Thanh Ca.”
Thái hoàng thái hậu bất mãn “Lại là điện Thanh Ca.”
Bà biết sống trong điện Thanh Ca chính là Tiêu trắc phi, trước đó bà cũng từng qua lại với Tiêu trắc phi, nhưng bà hoàn toàn không ngờ, một Tiêu trắc phi cỏn con lại có thể chiếm giữ trái tim Lạc Thanh Hàn.
Dù bây giờ Tiêu trắc phi đã không còn, Lạc Thanh Hàn vẫn nhớ nàng, bỏ mặc hậu cung.
Nếu Tiêu trắc phi còn đó, Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ nghĩ cách diệt trừ nàng.
Hậu cung không cho phép tồn tại một nữ nhân mê hoặc quân vương như vậy!
Nhưng Tiêu trắc phi đã không còn nữa.
Người đã không còn, Thái hoàng thái hậu có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể nhịn.
Nữ sử nhẹ giọng an ủi nói.
“Con người là vậy, luôn nhớ về những thứ đã mất, nhưng người cũng không cần quá lo lắng. Thời gian lâu dần, Hoàng đế tự nhiên sẽ chậm rãi nghĩ thông. Đến lúc đó ngài ấy sẽ biết thương tiếc người trước mắt.”
Thái hoàng thái hậu bất lực thở dài “Hi vọng Hoàng đế có thể sớm nghĩ thông.”