Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 681

Rất nhiều người có mặt chú ý đến hành vi kỳ lạ của Hoàng đế, động tác vô thức chậm lại.

Hồi lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng như cũ.

“Cô là Nam Phượng công chúa?”

Tiêu Hề Hề “Phải.”

Lạc Thanh Hàn gật đầu, biểu thị đã hiểu, sau đó nâng ly uống cạn.

Trước đó người khác nâng ly kính rượu, hắn chỉ nhấp một ngụm hoặc không uống.

Bây giờ hắn uống cạn, quả thật đã cho sứ đoàn Nam Nguyệt mặt mũi.

Sứ thần Nam Nguyệt cũng uống cạn.

Bốn người lại ngồi xuống.

Sau đó, những người khác tiếp tục nâng ly kính rượu Hoàng đế, nhưng Hoàng đế không chạm vào rượu nữa.

Hắn cứ im lặng ngồi đó, trông không có gì lạ.

Nhưng không ai biết, những ngón tay giấu trong ống tay áo rộng của hắn đang run rẩy.

Nếu bây giờ bắt hắn đưa tay ra, chỉ sợ cả ly rượu cũng cầm không vững.

Trước đây hắn không có bệnh này, nhưng từ khi biết Tiêu Hề Hề không còn nữa, hắn đã mắc bệnh này, một khi quá xúc động, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải sẽ run lên không kiểm soát được.

Bệnh này của hắn rất ít người biết, ngoài hắn ra, chỉ có Thường công công theo hắn nhiều năm mới biết.

Nhưng lúc này hắn giấu rất tốt, cả Thường công công cũng không thấy hắn có gì kỳ lạ.

Tim của Tiêu Hề Hề đập như trống, nàng vô cùng căng thẳng.

Nàng tự hỏi Lạc Thanh Hàn có nhận ra nàng không?

Nếu hắn nhận ra, nàng nên trả lời thế nào?

Nghĩ đến đây, nàng kiềm không được nhìn nam nhân ngồi trên cao lần nữa.

Vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lạc Thanh Hàn.

Tiêu Hề Hề cả người cứng đờ, hô hấp dường như ngừng lại.

Lúc nàng nghĩ Lạc Thanh Hàn sẽ nói gì đó, hắn chỉ lạnh lùng quay mặt đi.

Thấy vậy, trong lòng Tiêu Hề Hề vô cùng mất mát.

Hắn không nhận ra nàng sao?

Dù kết quả này nằm trong dự đoán của nàng nhưng nàng vẫn thấy thất vọng.

Việt Cương thấy nàng không thoải mái liền chủ động rót rượu cho nàng.

“Công chúa, rượu này ngon lắm, thử không?”

Tiêu Hề Hề cầm ly rượu uống cạn.

Việt Cương tán thưởng “Công chúa tửu lượng tốt thật!”

Tiêu Hề Hề biến đau buồn tức giận của mình thành cảm giác thèm ăn, xé một cái đùi gà bắt đầu gặm.

Dường như thứ nàng đang nhai không phải đùi gà mà là tên cặn bã nào đó có người mới quên tình cũ!

Trong chốc lát nàng đã ăn hết đồ ăn trên bàn.

Nàng mải mê ăn nên không chú ý đến ánh mắt lén lút của Hoàng đế.

Yến tiệc sắp kết thúc.

Thái hoàng thái hậu sớm đã rời tiệc.

Dù sao bà cũng đã lớn tuổi, sức lực không tốt.

Trước đây gặp phải những dịp thế này, Hoàng đế chỉ ở lại một lúc, cảm thấy đủ rồi sẽ rời đi trước.

Mọi người biết hắn thích yên tĩnh, không thích có quá nhiều người vây quanh.

Nhưng đêm nay Hoàng đế vẫn ngồi trên cao, không hề có ý định rời đi.

Mãi đến khi yến tiệc kết thúc, hắn mới đứng dậy rời khỏi.

Trước khi đi, hắn vô thức liếc nhìn Nam Phượng công chúa, điềm tĩnh dặn dò.

“Tiễn sứ thần Nam Nguyệt rời cung, không được thất lễ với họ.”

Lúc này Tiêu Hề Hề đã say, đầu óc choáng váng.

Nhưng nàng vẫn nhớ lời Đại sư huynh dặn, bất kể là ai đến nói chuyện với nàng, nàng vẫn phải bày ra dáng vẻ “ta không ổn rồi, ta không biết gì cả”.

Những ai nhân lúc nàng say muốn dò hỏi nàng đều thất bại.

Việt Cương đỡ Tiêu Hề Hề ngồi vào kiệu.

Các cung nữ cầm đèn lồng dẫn đường phía trước, có mấy chục cấm vệ đi theo hai bên, tiễn sứ thần Nam Nguyệt rời cung.

Ngoài cổng cung, một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn.

Sứ thần Nam Nguyệt ngồi xe ngựa về Hồng Lư Tự.

Phương Vô Tửu nhìn Tiêu Hề Hề say rượu, cau mày hỏi.

“Sao uống nhiều vậy?”

Tiêu Hề Hề cười ngốc “Rượu ngon, đồ ăn cũng ngon.”

Phương Vô Tửu nhờ người mang nước nóng tới giúp Tiêu Hề Hề lau mặt rửa tay.

Tiêu Hề Hề đột nhiên bắt đầu khóc.

Phương Vô Tửu dừng lại, nói “Sao lại khóc rồi? Là ta mạnh tay quá làm muội đau sao?”

Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa nói “Ta gặp chàng rồi, nhưng chàng không để ý đến ta, có phải chàng không nhận ra ta?”

Phương Vô Tửu “Vậy thì có nghĩa là hắn mù, muội có gì mà khóc?”

Tiêu Hề Hề “Nhưng ta khó chịu mà.”

Phương Vô Tửu “Dù khó chịu cũng không thể uống nhiều rượu như vậy, hại thân thể.”

Hắn đặt bát canh giải rượu vào tay Tiêu Hề Hề.

“Nhân lúc còn nóng mau uống đi, để sáng mai khỏi phải đau đầu.”

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn uống canh.

Nàng ậm ừ “Đại sư huynh thật tốt với ta.”

Phương Vô Tửu bế nàng lên giường, đắp chăn cho nàng.

“Ngủ một giấc, thức dậy sẽ không có chuyện gì nữa.”

Mắt Tiêu Hề Hề vẫn còn hơi đỏ, như con thỏ nhỏ đáng thương.

Nàng ồm ồm nói “Chúc ngủ ngon, Đại sư huynh.”

Phương Vô Tửu xoa xoa đầu nàng, đứng dậy rời đi.

Hắn tìm Việt Cương, hỏi chi tiết về yến tiệc.

Việt Cương kể lại tất cả những gì mình thấy.

Nghe Việt Cương nói xong, Phương Vô Tửu đã hiểu đại khái.

Đêm đã về khuya.

Nhưng nhiều người trong cung không ngủ được.

Ví như Cảnh phi, nàng đang nhớ lại phản ứng của Hoàng đế khi nhìn thấy Nam Phượng công chúa trong yến tiệc, Hoàng đế không nói gì nhiều, nhưng nàng có thể cảm nhận được thái độ của Hoàng đế đối với Nam Phượng công chúa rất khác.

Lỡ như Hoàng đế thật sự nạp Nam Phượng công chúa vào hậu cung, chẳng phải nàng sẽ có thêm một kẻ địch mạnh sao?

Bạch phi cũng không ngủ được.

Nàng cũng có suy nghĩ tương tự như Cảnh phi.

Lúc Hoàng đế còn là Thái tử, từng vô cùng sủng ái Tiêu trắc phi.

Tất cả các phi tần ở Đông cung đều không bằng nàng ta.

Khó lắm mới đuổi được Tiêu trắc phi đi, bây giờ lại đến một Nam Phượng công chúa giống Tiêu trắc phi.

Hết người này đến người khác, rốt cuộc là có thôi hay không?

Bạch phi trong lòng vừa chua xót vừa oán hận, càng nghĩ lại càng không cam lòng.

Ngoài ra còn có sáu người mới vừa vào cung, đêm nay Hoàng đế nên lật một trong số thẻ bài của bọn họ.

Nhưng đến tận đêm khuya vẫn không có tin tức lật thẻ bài.

Sáu người mới đều nghĩ Hoàng đế đã ngủ, chỉ đành thất vọng đi ngủ.

Trong cung Vị Ương, đèn trong tẩm điện vẫn sáng.

Lạc Thanh Hàn không ngủ được.

Hắn cầm một cuốn sách trong tay, mắt vẫn dán vào trang giấy, nhưng suy nghĩ đã trôi dạt đi nơi khác.

Thường công công cẩn thận nhắc nhở.

“Bệ hạ, không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.”

Lạc Thanh Hàn thu hồi suy nghĩ, lẩm bẩm nói “Nàng về rồi.”

Dù trông nàng đã khác trước rất nhiều nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra nàng.

Chính là nàng, không sai được.

Trên đời này, sẽ không còn ai dùng ánh mắt đó nhìn hắn.

Chỉ có nàng.

Thường công công khó hiểu “Ai về rồi?”

Lạc Thanh Hàn không có ý định giải thích, chỉ dặn một câu.

“Sáng mai triệu sứ thần Nam Nguyệt vào cung.”

Thường công công không hiểu vì sao Hoàng đế lại đột nhiên nhắc tới sứ thần Nam Nguyệt, nhưng cũng không hỏi nhiều, cung kính đáp “Vâng.”

Lạc Thanh Hàn đặt sách xuống đứng dậy, để cung nhân hầu hạ hắn thay y phục.

Sau khi thay đồ ngủ rộng rãi thoải mái, hắn nằm trên chiếc giường lớn, trong đầu vẫn nhớ lại cảnh tượng trong yến tiệc tối nay.

Giây phút nhìn thấy nàng, hắn thật sự muốn chạy đến chỗ nàng hỏi tại sao khi đó nàng không từ mà biệt?
Bình Luận (0)
Comment