Một miếng bánh ngọt, một ngụm trà sữa, một miếng trái cây, một ngụm trà sữa …
Trong vô thức, Tiêu Hề Hề ăn hết mọi thứ trên bàn.
Khi Mặc Họa dẫn người đến thu dọn, Tiêu Hề Hề mới muộn màng nhớ ra mình là công chúa, công chúa không thể ăn nhiều như vậy phải không?
Ăn cũng ăn rồi, không thể nôn ra được nữa.
Tiêu Hề Hề cố gắng giữ bình tĩnh, giả như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng may Mặc Họa là người biết điều, chỉ thu dọn chén dĩa rồi rời đi, không hỏi thêm câu nào.
……
Cảnh phi tức gần chết khi biết Nam Phượng công chúa ở cung Vị Ương.
Cung Vị Ương là nơi ở của Hoàng đế, phi tần bình thường đừng nói là vào ở, dù chỉ vào trong ngồi một chút cũng phải được Hoàng đế ân chuẩn.
Nam Phượng công chúa chỉ là một công chúa đến từ một nước nhỏ bé xa xôi, nàng ta có tài đức gì chứ?!
Chẳng bao lâu sau, trong cung lan truyền tin tức Nam Phượng công chúa được Hoàng đế vô cùng sủng ái, thậm chí còn có tin đồn Hoàng đế muốn sắc phong Nam Phượng công chúa làm Hoàng hậu.
Một hòn đá khuấy động ngàn sóng.
Lục tiệp dư đã bắt đầu ngồi không yên.
Nàng vội vã đến cung Trường Lạc gặp Thái hoàng thái hậu.
Trong cung.
Lục tiệp dư ngồi quỳ trên đệm mềm, cuốn cuốn khăn lụa trong tay, ấm ức nói.
“Thần thiếp vừa vào cung, còn chưa được Hoàng thượng sủng hạnh, trong cung lại có thêm một Nam Phượng công chúa, cứ thế này, Hoàng thượng có còn nhớ tới thần thiếp không?”
Thái hoàng thái hậu đêm qua cũng gặp Nam Phượng công chúa, đương nhiên cũng nhìn ra Nam Phượng công chúa có chút giống Tiêu trắc phi.
Có lẽ bà hiểu được Hoàng đế đang nghĩ gì.
Người trong lòng Hoàng đế đã không còn, giờ gặp được một người có vẻ ngoài tương tự, không kiềm được mà muốn yêu nàng.
Chẳng qua những lời này không tiện nói với cháu gái, bà an ủi nói.
“Con không cần quá lo lắng, có ai gia ở đây, trong hậu cung này con sẽ không chịu thiệt.”
Có được lời hứa của Thái hoàng thái hậu, Lục tiệp dư thấy nhẹ nhõm hơn.
Nàng thận trọng hỏi.
“Người cảm thấy Hoàng thượng sẽ ban cho Nam Phượng công chúa vị trí nào?”
Thật ra nàng muốn hỏi liệu Hoàng đế có trực tiếp sắc phong Nam Phượng công chúa làm Hoàng hậu hay không.
Lục tiệp dư háo hức vào cung là vì ngôi vị Hoàng hậu, nên nàng không quan tâm chuyện gì khác, mà đặc biệt chú ý đến ngôi vị Hoàng hậu.
Thật ra Thái hoàng thái hậu cũng nghĩ như vậy, dù sao ngôi vị Hoàng hậu sớm muộn gì cũng có chủ, thay vì để người ngoài chiếm được lợi này, thà để người bên nhà mẹ ngồi lên vị trí này.
Như vậy, dù sau này bà không còn, thì Lục gia vẫn có người chiếu cố.
Thái hoàng thái hậu bình tĩnh nói “Dù nàng ta là công chúa một nước, nhưng Nam Nguyệt chỉ là một nước nhỏ bé xa xôi, nên không cần quá lo lắng. Nếu Hoàng đế thích nàng ta, cùng lắm sẽ cho nàng ta vị trí phi, ngôi vị Hoàng hậu thì tuyệt đối không thể.”
Hoàng hậu của Đại Thịnh tuyệt đối không thể là người ngoại tộc.
Về điểm này, Thái hoàng thái hậu biết, chắc hẳn Hoàng đế cũng biết.
Lục tiệp dư yên tâm, nhưng vẫn thấy chua chát.
“Con là đích nữ Lục gia, chỉ được phong Tiệp dư thất phẩm, nàng ta chẳng qua là nữ tử ngoại tộc, vừa vào cung lại có thể được phong làm phi cấp bậc nhị phẩm.”
Thái hoàng thái hậu “Nhìn xa trông rộng một chút, nàng ta vào cung làm phi cấp bậc nhị phẩm, nhưng cả đời cũng chỉ dừng lại ở đó, còn con thì khác, tương lai của con tươi sáng hơn nàng ta rất nhiều.”
Lục tiệp dư cũng nghĩ như vậy, vinh quang nhất thời có tác dụng gì? Ai cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng!
Trong cung Vị Ương.
Tiêu Hề Hề không biết bên ngoài có bao nhiêu người bất an vì sự xuất hiện của nàng.
Hiện giờ nàng đang cuộn tròn trên giường ngủ say.
Lúc đang ngủ say, nàng cảm thấy có ai đó nhéo tai mình.
Nàng bực bội gạt bàn tay phiền phức kia ra, xoay người đi tiếp tục ngủ.
Một lúc sau, nàng cảm thấy có ai đó gãi vào lòng bàn chân mình.
Tiêu Hề Hề:!!!
Như có dòng điện chạy qua người, nàng tức thì tỉnh ngủ.
Nàng ngồi bật dậy.
Hung dữ trừng mắt nhìn người gây rối.
Vừa trừng mắt thì đập thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề sững người, khí thế lập tức yếu đi.
Nàng gượng hỏi.
“Bệ hạ, sao … sao lại ở đây?”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh mắt hắn lướt nhìn từng tấc trên khuôn mặt nàng, như thể hắn muốn nhìn xuyên qua lớp da, nhìn thấu linh hồn bên trong nàng.
Tiêu Hề Hề bị nhìn đến mất tự nhiên.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Lạc Thanh Hàn là người phá vỡ im lặng.
“Nốt ruồi trên tai nàng là thật à.”
Lời này nói không đầu không đuôi, nhưng quái lạ Tiêu Hề Hề lại hiểu được.
Nàng vô thức sờ lên dái tai mình, ngượng ngùng nói “Ừm, là thật.”
Không nói đến nốt ruồi này, nàng từ đầu đến chân đều là thật.
Lạc Thanh Hàn “Có thể cho trẫm xem được không?”
Tiêu Hề Hề không hiểu nốt ruồi có gì hấp dẫn đến vậy, nhưng vẫn bỏ tay xuống, hơi quay đầu để lộ tai phải và nốt ruồi son trên dái tai.
Lạc Thanh Hàn đưa tay véo dái tai nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ nốt ruồi.
Tiêu Hề Hề bất giác căng thẳng.
Thật ra tai nàng khá nhạy cảm.
Lạc Thanh Hàn buông dái tai nàng ra, đầu ngón tay trượt xuống chạm vào cổ nàng.
Đầu ngón tay của hắn có hơi lạnh.
Tiêu Hề Hề theo bản năng rụt cổ lại.
Lạc Thanh Hàn “Đừng cử động.”
Tiêu Hề Hề chỉ đành ngồi im.
Nàng lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập thình thịch.
Lạc Thanh Hàn có thể cảm nhận được mạch trên cổ nàng có nhịp đập.
Có độ ấm, có nhịp đập, có sự sống.
Hắn thật sự muốn hỏi, nàng rốt cuộc chưa chết? Hay chết rồi sống lại?
Nhưng khi nhìn hàng mi đang không ngừng run rẩy vì căng thẳng của nàng, hắn lại mềm lòng, nhất thời không hỏi được gì.
Hắn nhiều lần dặn dò bản thân, phải kiên nhẫn, không nên vội vàng.
Lạc Thanh Hàn rút tay về, hỏi “Cũng không còn sớm, có muốn ăn tối không?”
Tiêu Hề Hề vội vàng gật đầu “Muốn!”
Sau đó nàng nhận ra mình trả lời quá nhanh, có hơi sụp đổ hình tượng.
Nàng lập tức ngụy trang bổ sung “Nghe nói đồ ăn ở hoàng cung Đại Thịnh rất ngon, ta rất muốn ăn thử.”
Lạc Thanh Hàn không tỏ ra nghi ngờ gì về lời giải thích như lạy ông tôi ở bụi này của nàng, chỉ thản nhiên đáp.
“Ừm.”
Hắn đứng dậy, ống tay áo rộng xõa xuống theo chuyển động.
“Nàng thay y phục trước, trẫm ra ngoài đợi nàng.”
Hắn vừa ra ngoài đã có hai cung nữ bước vào hầu hạ Tiêu Hề Hề thay y phục.
Tiêu Hề Hề không muốn Lạc Thanh Hàn đợi quá lâu, liền nói với cung nữ.
“Đơn giản một chút, đừng quá phức tạp.”
Hai cung nữ nhìn nhau.
Bọn họ còn định chải chuốt thật đẹp cho Nam Phượng công chúa.
Hiện giờ mọi người trong hậu cung đều biết, vị công chúa này được Hoàng đế nhìn trúng, tương lai đầy hứa hẹn.
Hai cung nữ muốn lấy lòng nàng, muốn trang điểm cho nàng thật rực rỡ, gây ấn tượng với Hoàng đế, nào ngờ nàng chỉ muốn một bộ váy đơn giản.