Tâm trạng của Lý phi rất mâu thuẫn, nàng hi vọng Tiêu trắc phi sẽ trở lại, nhưng lại không muốn Tiêu trắc phi trở lại.
Kết quả Tiêu trắc phi mãi không quay lại, trong cung đột nhiên xuất hiện một Nam Phượng công chúa giống Tiêu trắc phi.
Lý phi đẩy dĩa hạt dưa trước mặt ra, thở dài một hơi, như đang giễu cợt lại như đang thất vọng.
“Vốn ta còn tưởng Hoàng thượng thật lòng với Tiêu trắc phi. Bây giờ xem ra, cũng chỉ thế thôi. Cũng đúng, trong hoàng cung này làm gì có tình yêu thật sự? Trách ta quá ngây thơ, nghĩ tình cảm giữa họ quá tốt đẹp.”
Diêu tiệp dư cũng thổn thức.
Lúc mới vào cung, nàng cũng từng phải lòng Thái tử, nhưng thời gian lâu dần, nàng dần hiểu ra dù là xuất thân, ngoại hình hay tài năng đều không thể sánh với các phi tần khác, Thái tử không thể nào nhìn trúng nàng.
Sau khi nghĩ thoáng, nàng thoải mái hơn nhiều, không còn ngày ngày mong chờ Thái tử triệu tẩm, một lòng một dạ với nghề buôn dưa của mình.
Nhưng cứ như vậy, cuộc sống trong cung của nàng sẽ không dễ dàng.
Hạ nhân phân biệt đối xử, không quan tâm chuyện của nàng, khẩu phần hàng tháng luôn thiếu thốn.
Nàng biết mình không đắc sủng, chịu thiệt cũng không dám nói, sợ đắc tội người khác.
Mãi đến khi nàng với được Tiêu trắc phi, cuộc sống của nàng mới dễ thở hơn.
Nể mặt Tiêu trắc phi, hạ nhân không dám quá coi thường nàng, có Bảo Cầm quản lý, khẩu phần hàng tháng cũng đầy đủ.
Diêu tiệp dư rất cảm kích Tiêu trắc phi.
Đáng tiếc người tốt sống không thọ, Tiêu trắc phi còn trẻ như vậy đã đi rồi.
Hoàng đế có vẻ rất yêu thương nàng, nhưng người không còn nữa, tình yêu dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ dần phai nhạt.
Hiện giờ có Nam Phượng công chúa, sau này có lẽ còn Bắc Phượng công chúa, Tây Phượng công chúa, Đông Phượng công chúa.
Người mới lần lượt vào cung, dung mạo trẻ trung xinh đẹp.
Hiện giờ vẫn có người nói Nam Phượng công chúa là thế thân của Tiêu trắc phi.
Nhưng thời gian lâu dần, sợ rằng mọi người sẽ quên mất Tiêu trắc phi là ai.
……
Nghiêm tài nhân vừa về cung Yên Vũ, đã nghe thấy tiếng mắng của Liễu Nhứ.
“Ta chỉ bảo ngươi quét đất, lâu vậy rồi còn chưa quét xong? Ngươi làm gì vậy hả?!”
Nghiêm tài nhân dừng lại nhìn sang, thấy Liễu Nhứ đang chỉ vào một tiểu thái giám mắng mỏ ở đình viện phía trước.
Tiểu thái giám bị mắng là Thanh Tùng.
Hắn mới được chuyển đến cung Yên Vũ cách đây không lâu, phụ trách hầu hạ Nghiêm tài nhân.
Công bằng mà nói, ấn tượng của Nghiêm tài nhân về Thanh Tùng khá tốt.
Tiểu thái giám này tuổi không lớn, nhưng đầu óc thông minh, làm việc nhanh nhẹn, là người biết cách làm việc.
Nhưng không biết tại sao, Liễu Nhứ rất ngứa mắt Thanh Tùng, thường xuyên bắt lỗi hắn, có chuyện gì cũng sẽ đánh đập mắng mỏ hắn.
Chủ nhân của cung Yên Vũ là Bạch phi, Liễu Nhứ là đại cung nữ bên cạnh Bạch phi, cả Nghiêm tài nhân cũng phải khách khí với nàng, càng đừng nói đến một tiểu thái giám như Thanh Tùng.
Bị Liễu Nhứ quát mắng, Thanh Tùng không dám cãi lại, cứ cúi đầu xin lỗi.
Liễu Nhứ không chịu tha cho hắn, chỉ vào mặt hắn chửi bới.
“Nét mặt này của ngươi là sao? Trông như cha mẹ chết, mặt mày ủ rũ, đây là bộ dạng ngươi dùng để hầu hạ chủ tử à?”
Sắc mặt Thanh Tùng lúc này thật sự không được tốt.
Nhưng không phải hắn cố ý lên mặt, chỉ do quá đói mà thôi.
Đêm qua hắn trực đêm, cả đêm không ngủ, hôm nay không ăn sáng, không ăn trưa, làm việc không ngừng nghỉ, vừa mệt vừa đói, sắc mặt tái nhợt.
Tuy nói nô tài làm việc là chuyện đương nhiên, nhưng công việc mà Thanh Tùng phải làm gian khổ hơn những người khác, những công việc mà người khác không muốn làm đều dồn hết cho hắn.
Hắn bận làm việc, thường xuyên bỏ lỡ thời gian ăn cơm.
Người trong bếp không bao giờ chừa đồ ăn cho hắn, nếu bỏ lỡ thì hắn sẽ không có gì để ăn, chỉ đành nhịn đói.
Thanh Tùng biết mình đang bị trừng phạt.
Người phạt hắn là Liễu Nhứ.
Nhưng đã được Bạch phi ngầm đồng ý.
Còn về nguyên nhân, đương nhiên là vì năm đó ở Đông cung, Tiêu trắc phi đã tước đi quyền quản lý nội vụ vốn thuộc về Bạch trắc phi.
Bạch phi luôn ghi thù hận cũ, vừa hay hắn bị điều tới cung Yên Vũ, đương nhiên trở thành mục tiêu trút giận của Bạch phi.
Thanh Tùng không thể phản kháng, chỉ đành nhận mình xui xẻo.
“Nô tài sai rồi, nô tài không dám làm nữa, xin Liễu Nhứ cô nương tha cho nô tài lần này.”
Liễu Nhứ trừng mắt nhìn hắn, chợt thấy Nghiêm tài nhân cách đó không xa.
Nàng lập tức mỉm cười hành lễ.
“Nô tỳ thỉnh an Tài nhân.”
Nghiêm tài nhân vội nói “Liễu Nhứ cô nương không cần đa lễ, ta vừa mới về, chuẩn bị đến thỉnh an Bạch phi nương nương, không biết nương nương đang ở đâu?”
Liễu Nhứ cười nói “Bạch phi nương nương đang uống trà nói chuyện với Lục tiệp dư ở phòng khách.”
Nghiêm tài nhân hơi kinh ngạc “Lục tiệp dư cũng ở đây.”
Liễu Nhứ “Đúng vậy, Lục tiệp dư nghe nói Bạch phi nương nương không khỏe, nên cố ý tới thăm.”
Nghiêm tài nhân thuận theo nói “Bạch phi nương nương hôm nay thế nào? Đã khỏe hơn chưa?”
Liễu Nhứ “Lúc đầu không mấy tốt, sau khi nói chuyện với Lục tiệp dư một lúc, khí sắc đã khá hơn rồi.”
Nghiêm tài nhân “Vậy ta đi xem xem.”
Liễu Nhứ đảo mắt, cố ý hỏi “Thanh Tùng là nô tài của người, nô tỳ thay người dạy dỗ hắn vài câu, người không giận chứ?”
Nghiêm tài nhân không nhìn Thanh Tùng, cười nói.
“Được Liễu Nhứ cô nương dạy dỗ là may mắn của hắn, sao ta có thể giận được? Ngươi cứ dạy dỗ hắn cho tốt, ta đi trước.”
Nói xong nàng bỏ đi không ngoảnh lại.
Ban đầu Thanh Tùng còn hi vọng Nghiêm tài nhân nói giúp hắn vài lời, nhưng giờ xem ra, Nghiêm tài nhân hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của hắn.
Cũng đúng, không phải chủ tử nào cũng bao che khuyết điểm như Tiêu trắc phi.
Tiêu trắc phi …
Thanh Tùng vừa nghĩ đến Tiêu trắc phi thì rất muốn khóc.
Nếu Tiêu trắc phi không đi thì tốt biết mấy.
Liễu Nhứ thấy mắt Thanh Tùng đỏ bừng, cười giễu nói.
“Xem bộ dạng của ngươi, ai không biết còn tưởng chúng ta ức hiếp ngươi đấy? Không phải mới nói với ngươi mấy câu sao? Không được nói nữa sao?”
Thanh Tùng dùng sức lau mắt, cúi đầu “Liễu Nhứ cô nương dạy dỗ rất đúng.”
Trong phòng khách, Bạch phi và Lục tiệp dư đang uống trà trò chuyện.
Nghiêm tài nhân bước vào, cung kính hành lễ.
“Thần thiếp thỉnh an Bạch phi nương nương, thỉnh an Lục tiệp dư.”
Bạch phi ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Nghiêm tài nhân ngồi xuống, chủ động nói.
“Vừa nãy muội dạo ngự hoa viên, tình cờ gặp Hoàng thượng và Thiệu lương nhân.”
Nàng nói một cách khéo léo, như thể giữa Hoàng đế và Thiệu lương nhân xảy ra chuyện gì.
Bạch phi và Lục tiệp dư đồng thời nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Nghiêm tài nhân cố tình nói không rõ ràng.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là Thiệu lương nhân không cẩn thận trẹo chân, Hoàng thượng tùy ý hỏi mấy câu thôi.”
Lục tiệp dư hừ một tiếng, khinh thường nói “Ả nhanh thật, không biết dè dặt chút nào.”
Bạch phi mỉm cười không nói gì.
Phòng khách cách đình viện rất gần, ba người có thể nghe rõ tiếng nói trong sân.
Liễu Nhứ “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao? Không phải ngươi đang nhớ Tiêu trắc phi à? Ngươi tưởng nàng ta còn quay lại chắc? Nằm mơ đi, nàng ta chết rồi, không bao giờ quay lại nữa!”