Bảo Cầm đúng mực nói “Nô tỳ nghe tin Thanh Tùng bị phạt, nhất thời nôn nóng nên chưa kịp thông báo đã xông vào, mong Tiệp dư lượng thứ.”
Lục tiệp dư hừ một tiếng “Nếu ta không lượng thứ thì sao?”
Bảo Cầm “Nếu nô tỳ nhớ không lầm thì đây là cung Yên Vũ, chắc không đến lượt Tiệp dư làm chủ.”
Lục tiệp dư “Hỗn xược! Ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ cỏn con, lại dám nói với ta như vậy?!”
Bảo Cầm cúi đầu “Nô tỳ trước giờ luôn nói thẳng, nếu có chỗ nào đắc tội, mong Tiệp dư đừng so đo với nô tỳ.”
Lục tiệp dư tức giận.
Nàng không thể đối phó với Quý phi thì đã đành, cả một cung nữ cỏn con cũng dám nói với nàng như vậy.
Thật không thể chịu nổi!
Lục tiệp dư chỉ vào Bảo Cầm, giận dữ nói.
“Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Bảo Cầm không đổi sắc mặt quỳ xuống, eo lưng vẫn thẳng “Tiệp dư muốn dạy dỗ nô tỳ thì nhanh một chút, Quý phi còn đang đợi nô tỳ về phục mệnh.”
Lục tiệp dư “Ngươi còn dám lấy Quý phi ra chèn ép ta?!”
Dù Thái hậu đã cảnh cáo nàng không được bốc đồng, nhưng nàng hiện giờ tức tới tận não, nào quan tâm nhiều như vậy?!
Nàng giơ tay tát mạnh vào mặt Bảo Cầm!
Khoảnh khắc đầu ngón tay Lục tiệp dư chạm vào má Bảo Cầm, Bảo Cầm thuận thế ngã xuống đất.
Nàng đưa tay lên che mặt, ngẩng đầu nhìn Lục tiệp dư, đỏ mắt nói.
“Dù nô tỳ chỉ là một nô tỳ, cũng là đại cung nữ bên cạnh Quý phi, tục ngữ nói, đánh chó phải nhìn mặt chủ, Tiệp dư làm như vậy, có từng chú ý đến thể diện của Quý phi nương nương?”
Lục tiệp dư càng giận hơn.
Cái tát vừa rồi của nàng nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng thật ra chỉ mới chạm má Bảo Cầm một chút mà thôi.
Nhưng trong mắt người khác, Lục tiệp dư đã tát Bảo Cầm rất mạnh khiến nàng ngã xuống đất.
Lục tiệp dư tức giận bật cười “Quả nhiên là con chó được Quý phi nuôi dưỡng, thật biết bày trò! Nếu ngươi muốn bày trò, ta sẽ toại nguyện cho ngươi, khiến kịch của ngươi từ giả thành thật! Người đâu, trói ả tiện tỳ không biết tôn ti này lại, đánh ba mươi trượng, không, đánh năm mươi trượng!”
Vốn Liễu Nhứ đang nghĩ làm sao đối phó Bảo Cầm, nhưng khi nghe tin Lục tiệp dư đối đầu với Bảo Cầm, nàng cũng vui vẻ xem kịch.
Nhưng nàng không ngờ Lục tiệp dư sẽ dùng hình với Bảo Cầm.
Chuyện này có hơi quá.
Nếu đánh năm mươi trượng, Bảo Cầm không chết cũng sẽ tàn phế.
Nói thế nào thì Bảo Cầm cũng là đại cung nữ bên cạnh Quý phi, không giống như Thanh Tùng là chó mất chủ, không ai quan tâm hắn sống hay chết, nếu Bảo Cầm bị đánh chết trong cung Yên Vũ, chuyện này chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Bây giờ Quý phi đang đắc sủng, nếu Quý phi thuận thế phát huy, Hoàng đế vì muốn dỗ nàng ta vui có thể sẽ trút giận lên Bạch phi.
Liễu Nhứ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nàng vừa khuyên Lục tiệp dư bớt giận, vừa lặng lẽ nháy mắt với tiểu cung nữ bên cạnh.
Tiểu cung nữ hiểu ý, vội chạy đi báo với Bạch phi.
Sau khi Bạch phi biết chuyện, chỉ thờ ơ nói một câu.
“Đây là cung Yên Vũ, không phải nơi bọn họ cãi vã, bảo bọn họ trở về bình tĩnh lại.”
Liễu Nhứ hiểu ý của Bạch phi, lập tức khách khí nói với Lục tiệp dư.
“Sức khỏe Bạch phi không tốt, còn đang nghỉ ngơi, không chịu nổi ồn ào, mong Tiệp dư lượng thứ.”
Lục tiệp dư nghe vậy, lý trí khôi phục được một chút.
Nàng biết mình bốc đồng, dù nàng là Tiệp dư cũng không thể tùy ý gi.ết chết đại cung nữ của Quý phi trước mặt nhiều người như vậy.
Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận trong lòng.
“Phiền Liễu Nhứ cô nương thay ta gửi lời hỏi thăm Bạch phi, bảo tỷ ấy nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước, hôm khác ta lại đến thăm.”
Liễu Nhứ mỉm cười nói được.
Trước khi Lục tiệp dư đi, không quên hung dữ trừng Bảo Cầm.
Đợi đấy!
Ngày sau còn dài, sau này có cơ hội, xem nàng làm sao xử lý ả tiện tỳ này!
Bảo Cầm đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, bình tĩnh nói.
“Phiền Liễu Nhứ cô nương truyền lời với Bạch phi nương nương, ta muốn đưa Thanh Tùng tới cung Vị Ương gặp Quý phi nương nương.”
Liễu Nhứ trợn mắt “Ngươi đợi đó.”
Nói xong nàng quay người bỏ đi.
Lần đi này rất lâu.
Bảo Cầm cũng không vội, nàng biết Bạch phi không muốn giao người, nhưng Bạch phi cũng không có lý do từ chối.
Dù có kéo dài thế nào thì cuối cùng cũng phải để nàng dẫn người đi.
Ai bảo cấp bậc của Quý phi cao hơn Bạch phi chứ?
Đây là quy tắc trong cung, địa vị là trên hết.
Bảo Cầm cởi dây trói cho Thanh Tùng, đỡ hắn đứng dậy.
“Ngươi sao rồi?”
Mắt Thanh Tùng đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở “Cảm ơn Bảo Cầm tỷ tỷ, cảm ơn!”
Hắn biết nếu hôm nay Bảo Cầm không xuất hiện kịp thời thì hắn chết chắc rồi.
Chính Bảo Cầm đã kéo hắn từ Quỷ Môn Quan trở về
Bảo Cầm lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt hắn “Đừng khóc nữa, khóc sưng mắt rồi thì lát nữa làm sao gặp Quý phi?”
Thanh Tùng “Ta … ta không khóc, ta nhất định sẽ không khóc!”
Hắn nín thở, cố kìm nước mắt, nhưng thay vì kìm nước mắt, mặt hắn lại đỏ bừng.
Thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, Bảo Cầm không khỏi bật cười.
Thấy nàng cười, Thanh Tùng cũng không nhịn được bật cười.
Lần này hắn vừa cười vừa khóc, khiến mặt hắn hơi co giật, trông càng buồn cười hơn.
Đợi một hồi lâu, Liễu Nhứ mới quay lại.
Nàng giận dữ nói.
“Bạch phi nương nương nói, Thanh Tùng là nô tài của Nghiêm tài nhân, nếu muốn dẫn hắn đi gặp Quý phi thì trực tiếp đến gặp Nghiêm tài nhân. Bạch phi nương nương không khỏe, thái y bảo cần tịnh dưỡng, sau này mấy chuyện nhỏ như thế này đừng đến làm phiền nương nương.”
Bảo Cầm phớt lờ đôi mắt sắp trợn lên trời của nàng, bình tĩnh nói “Đa tạ Bạch phi nương nương.”
Sau đó Bảo Cầm đến gặp Nghiêm tài nhân.
Nghiêm tài nhân không dám đắc tội Bạch phi, càng không dám đắc tội Quý phi.
Sau khi biết mục đích của Bảo Cầm, nàng lập tức đồng ý.
“Nếu Quý phi nương nương muốn gặp Thanh Tùng, vậy thì mau dẫn hắn đi đi, đừng để Quý phi nương nương đợi lâu.”
Bảo Cầm đưa Thanh Tùng về cung Vị Ương.
Tiêu Hề Hề đang nằm trên giường đọc truyện, khi biết Bảo Cầm về, nàng lập tức đặt sách truyện sang một bên, ngồi dậy nhìn ra cửa.
Bảo Cầm dẫn Thanh Tùng vào trong điện.
Bảo Cầm bước tới hành lễ “Nương nương, nô tỳ đã dẫn Thanh Tùng tới.”
Dù trên đường đi, Bảo Cầm đã nói Quý phi là người dễ gần, nhưng Thanh Tùng vẫn thấy bất an.
Hắn vừa vào cửa đã quỳ xuống.
“Nô tài bái kiến Quý phi nương nương.”
Tiêu Hề Hề cau mày khi thấy hai vết đỏ trên má phải Bảo Cầm.
“Mặt em sao lại bị thương?”
Bảo Cầm sờ lên mặt, nhớ tới chuyện vừa rồi ở cung Yên Vũ, nàng tưởng mình đã tránh được, nhưng vẫn bị móng tay của Lục tiệp dư cào xước.
Nàng không giấu giếm, kể lại chuyện bị Lục tiệp dư tát, cuối cùng nói.
“Lục tiệp dư là một người độc ác, ỷ mình là cháu gái của Thái hậu, hoàn toàn không xem người ra gì. Nếu sau này nàng ta có thế lực, chắc chắn sẽ tìm mọi cách làm khó người, người phải cẩn thận đề phòng!”