Tiêu Hề Hề nghe được giọng điệu của hắn có hơi miễn cưỡng, hừ lạnh nói “Chàng đừng có bất mãn, ta đều vì tốt cho chàng.”
Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt nói “Không phải vì nàng muốn tận hưởng cuộc sống tốt hơn sao?”
Tiêu Hề Hề “Sai, ta là muốn chúng ta cùng nhau tận hưởng cuộc sống, một mình tận hưởng có ý nghĩa gì? Cô đơn một mình, cả việc ăn uống cũng có chút vô vị, đương nhiên hai người cùng tận hưởng vẫn tốt hơn!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Một ngụm lớn đường mật rót vào trong miệng, cảm giác rất ngọt!
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp thưởng thức vị ngọt đã thấy vai mình bị Tiêu Hề Hề bóp mạnh!
Cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến khiến hắn không khỏi rên một tiếng.
“Ưm!”
Thường công công đang định mở cửa bước vào thì khựng lại.
Nghe âm thanh này, hình như Hoàng đế và Quý phi đang làm chuyện không thể cho người khác nhìn thấy.
Tuy ph.óng đãng giữa ban ngày không mấy tốt, nhưng Thường công công là một tổng quan thái giám đạt tiêu chuẩn đã khôn ngoan rút tay lại, quyết định giả vờ như không phát hiện, xua tay đuổi tất cả thái giám đang đứng ngoài cửa đi xa, tránh làm ảnh hưởng hứng thú của Hoàng đế.
Bảo Cầm cũng đang đợi ngoài cửa.
Dù nàng tò mò nhưng cũng biết điều không hỏi.
Thường công công nói với nàng.
“Cô đi chuẩn bị nước nóng và một bộ y phục sạch sẽ, có lẽ lát nữa Quý phi nương nương sẽ dùng đến.”
Bảo Cầm đầu óc nhạy bén, nghe vậy lập tức có suy đoán táo bạo.
Trên mặt nàng không khỏi lộ vẻ vui mừng, liền đáp ngay.
“Được, ta đi làm ngay.”
Nói xong nàng vui vẻ chạy đi.
Thường công công đứng dưới hiên, hai tay chắp trong tay áo, nhìn hoa cỏ trong sân, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Có lẽ không lâu nữa trong cung sẽ có một tiểu hoàng tử chăng?
Dù không phải tiểu hoàng tử thì tiểu công chúa cũng được!
Chốc sau Bảo Cầm quay lại, theo sau là hai tiểu cung nữ, một người bê y phục, một người xách nước nóng.
Giọng của Hoàng đế truyền ra từ bên trong ngự thư phòng, bảo người mang nước vào.
Bảo Cầm nhìn Thường công công với ánh mắt khâm phục, công công liệu sự như thần!
Thường công công bình thản mỉm cười, mở cửa dẫn Bảo Cầm và hai tiểu cung nữ vào trong.
Tiêu Hề Hề vừa mới xoa bóp cho Lạc Thanh Hàn, cả người đổ mồ hôi.
Nàng dùng nước nóng rửa mặt trước, không ngờ Bảo Cầm còn mang theo y phục sạch, không khỏi kinh ngạc nói.
“Em còn chuẩn bị cả y phục à? Cũng quá chu đáo rồi đó.”
Bảo Cầm lặng lẽ quan sát Quý phi, nàng thả mình trên giường, dù y phục chỉnh tề nhưng mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, trên chóp mũi còn vài giọt mồ hôi, nhìn có vẻ mệt mỏi.
Có vẻ như trận chiến vừa rồi rất kịch liệt!
Bảo Cầm mím môi cười “Nương nương có muốn tắm không?”
Tiêu Hề Hề xua tay nói không cần.
Tuy nàng có đổ một chút mồ hôi, nhưng tiết thu trong lành, qua một lúc là sẽ ổn, không cần phải mất công đi tắm.
Hơn nữa đây là ngự thư phòng, tắm rửa rất bất tiện.
Lạc Thanh Hàn vừa uống trà vừa nhìn Hề Hề thay y phục.
Đợi nàng thay xong, hắn đột nhiên nói.
“Ta định tháng sau xuất cung đi săn, nàng có muốn đi cùng không?”
Tiêu Hề Hề không do dự gật đầu “Đi đi đi! Ta muốn đi!”
Đi săn có nghĩa là sẽ có rất nhiều thú rừng, ví như gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng, hươu rừng, … mới nghĩ thôi đã chảy nước miếng!
Lạc Thanh Hàn “Thế quyết định vậy đi.”
Tiêu Hề Hề nói được.
Lạc Thanh Hàn còn có việc phải làm, Tiêu Hề Hề cáo từ rời đi.
Thường công công đích thân tiễn người rời ngự thư phòng.
Đội nghi trượng của Quý phi chậm rãi tiến về phía trước.
Trên đường gặp nhiều cung nữ thái giám lui vào bên đường khom người hành lễ.
Bây giờ đang là mùa thu, nhiệt độ vừa phải, gió thu rất sảng khoái.
Tiêu Hề Hề ngồi trên kiệu, tưởng tượng nàng sẽ tàn sát tứ phương trong cuộc săn mùa thu, tay trái cầm một con lợn, tay phải cầm một con nai, miệng ngậm một con gà rừng.
Ây da, không được rồi.
Chảy nước miếng rồi.
Phía trước có một tiểu cung nữ đang sốt ruột, chợt thấy đội nghi trượng của Quý phi đi tới, hai mắt liền sáng lên, không tránh sang một bên, lại vội vàng tiến tới quỳ rạp xuống đất, miệng hét lớn.
“Quý phi nương nương, cầu xin người cứu Tài nhân của nô tỳ đi!”
Tiêu Hề Hề bị tiếng hét này cắt ngang suy nghĩ, vô thức nhìn theo hướng phát ra tiếng.
Nàng thấy một tiểu cung nữ quỳ trên đường, đôi mắt đẫm lệ, trông vô cùng đáng thương.
Đội nghi trượng của Quý phi buộc phải dừng lại.
Bảo Cầm cau mày bước tới hỏi.
“Ngươi là ai? Dám to gan chặn xa giá của Quý phi nương nương!”
Tiểu cung nữ rưng rưng nước mắt nói “Nô tỳ tên Chỉ Diên là cung nữ của điện Ninh Tâm, Tài nhân bệnh nặng, cầu xin Quý phi nương nương cứu mạng!”
Bảo Cầm “Bệnh nặng thì gọi thái y đến khám, tìm Quý phi nương nương có ích gì?”
Chỉ Diên vội nói “Nô tỳ có đến Thái y viện, nhưng các thái y đều rất bận, chỉ mời được một y sĩ, y sĩ đó kê đơn thuốc cho Tài nhân, sau khi Tài nhân uống thuốc, bệnh tình chẳng những không thuyên giảm mà còn trở nặng hơn.”
Nói đến đây nàng không cầm được nước mắt.
“Hu hu hu, Tài nhân bệnh nặng không xuống giường được, nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành đến cầu xin Quý phi nương nương, xin Quý phi nương nương mở lòng từ bi, cứu lấy Tài nhân!”
Bảo Cầm “Tài nhân của ngươi là ai?”
Chỉ Diên khóc lóc nói “Là Tô tài nhân.”
Bảo Cầm đã có suy tính trong lòng.
Tô tài nhân này vừa mới vào cung, không có căn cơ, không được sủng ái, dù bệnh thì Thái y viện cũng sẽ không để tâm, cử một y sĩ đến cũng chỉ là chiếu lệ mà thôi.
Còn về tại sao sau khi dùng thuốc bệnh lại nặng hơn?
Chuyện này thì không biết được.
Bảo Cầm bảo Chỉ Diên đợi ở đây, xoay người bẩm báo chuyện này với Quý phi.
Tiêu Hề Hề nghe xong, cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói.
“Sai người mang lệnh bài của bổn cung tới Thái y viện, bảo bọn họ phái một thái y đến chữa trị cho Tô tài nhân.”
Bảo Cầm gật đầu đáp vâng.
Chỉ Diên vui mừng khôn xiết khi biết Quý phi bằng lòng giúp đỡ, nàng khấu đầu với Quý phi rồi lui vào bên đường lau nước mắt.
Sau khi đội nghi trượng của Quý phi đi xa, Chỉ Diên mới đứng dậy, nhanh chóng chạy về.
Nàng muốn báo tin vui này cho Tô tài nhân, để Tô tài nhân phấn chấn tinh thần, có Quý phi nương nương làm chủ cho bọn họ, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Thái y viện nhận được lệnh bài của Quý phi, ngạc nhiên khi biết Quý phi muốn mời người chữa bệnh cho Tô tài nhân.
Bọn họ không hiểu tại sao Quý phi lại đột nhiên thương hại Tô tài nhân?
Nhưng dù sao đi nữa, Quý phi đã can thiệp, Thái y viện không dám lơ là như trước, đang định phái một lão thái y giàu kinh nghiệm đến điện Ninh Tâm thì thấy Phương thái y chủ động ra mặt.
“Vừa hay ta đang rảnh, chuyện của Tô tài nhân để ta lo cho.”
Thái y lệnh biết Phương thái y được Quý phi xem trọng, có tiền đồ tươi sáng nên đương nhiên đồng ý yêu cầu nhỏ này.
“Vậy thì vất vả cho Phương thái y đi chuyến này vậy.”
Phương thái y cười nói “Là công việc của ta, không dám nói vất vả.”