Lễ sắc phong được cử hành tại cung Vị Ương.
Vì là nhân vật chính của lễ sắc phong, Tiêu Hề Hề bị Bảo Cầm lôi ra khỏi giường trước khi trời sáng.
“Nương nương đừng ngủ nữa, mau dậy tắm rửa thay đồ, hôm nay là ngày trọng đại của người, không thể chậm trễ thời gian!”
Tiêu Hề Hề dụi dụi mắt, mơ hồ nói.
“Tại sao mí mắt bên phải của ta cứ giật mãi? Chẳng lẽ sắp có chuyện không hay xảy ra?”
Bảo Cầm vội nói “Phỉ phui cái mồm! Sao người có thể nói mấy lời xui xẻo thế này trong ngày trọng đại như hôm nay?!”
Tiêu Hề Hề “Nhưng quả thật là ta có dự cảm không lành.”
Nếu là người khác nói thì có thể là do họ quá căng thẳng và lo lắng.
Nhưng Quý phi thì khác, nàng là người của Huyền Môn, có thể bói toán, có năng lực đoán trước nguy hiểm.
Bảo Cầm nghe vậy trong lòng chùng xuống, hôm nay thật sự sẽ có chuyện không lành sao?
Lúc này Chiết Chi dẫn theo hai tiểu cung nữ bước vào, trên tay cầm y phục giày tất mà Quý phi sẽ mặc trong lễ sắc phong hôm nay.
Bảo Cầm cảm thấy bất an nên đề phòng, nàng nói với Chiết Chi.
“Lễ phục của Quý phi có vấn đề gì không?”
Chiết Chi thành thật nói “Lễ phục này là do Ti chính của Thượng Phục Ti đích thân giao tới ngày hôm kia, muội đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì cả.”
Bảo Cầm “Hay là kiểm tra lại lần nữa đi.”
Hôm nay là một ngày đặc biệt, tuyệt đối không được có sai sót, cẩn thận thêm một chút cũng không sao.
Dù Chiết Chi không hiểu tại sao Bảo Cầm đột nhiên muốn kiểm tra lễ phục, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức gọi hai tiểu cung nữ mở lễ phục ra.
Bảo Cầm và Chiết Chi đi tới, kiểm tra cẩn thận.
Lễ phục này được mười mấy tú nương cùng làm ra, tốn rất nhiều công sức, cả kiểu dáng lẫn tay nghề đều không chê vào đâu được.
Hai người đều không tra ra vấn đề gì.
Bảo Cầm thở phào nhẹ nhõm “Xem ra ta lo lắng quá rồi.”
Chiết Chi nói “Cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Thời gian quý giá nên hai người không dám chậm trễ, vội vàng hầu hạ Quý phi tắm rửa thay y phục.
Sau khi Quý phi ăn xong bữa sáng thì bắt đầu chải tóc trang điểm.
Tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tất cả mỹ phẩm đều được Bảo Cầm kiểm tra nhiều lần, xác định không có vấn đề gì mới dám dùng lên mặt Quý phi.
Khoảng thời gian này Cảnh phi có tới một lần, nói là muốn xem thử Quý phi có cần giúp đỡ gì không?
Kết quả là bị Tế Vũ dùng lý do Quý phi đang bận đuổi đi.
Khi trang điểm thay y phục xong thì đã là một canh giờ sau.
Tiêu Hề Hề nhìn mình trong gương thầm than thở, hôm nay lại là một ngày trở thành quầy trưng bày trang sức.
Nàng mặc váy dài bó eo may bằng lụa trắng, khoác áo ngoài tay rộng màu đỏ, bên trên thêu những đóa phù dung lớn bằng chỉ vàng, nhiều tầng họa tiết trên vạt váy dài phía sau được thêu bằng lông đuôi công rực rỡ sắc màu, lấp lánh sáng chói.
Eo thắt đai lưng tơ vàng, khăn lụa tơ vàng đeo trên hai cánh tay.
Giữa hai hàng mày điểm xuyết một đóa mẫu đơn đỏ son nhỏ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm.
Đầu đội hoa quán mạ vàng khảm hồng ngọc, những tua vàng mỏng rủ xuống, tô điểm cho vòng cổ bằng vàng khảm ngọc đỏ trên cổ nàng.
Hoa quán này tinh xảo lộng lẫy và nặng hơn hoa quán nàng đội ở gia yến Trung thu lần trước.
Tiêu Hề Hề cảm thấy như có ngọn núi đè trên đầu mình.
Nàng hỏi “Không thể đổi trang sức nhỏ hơn sao?”
Bảo Cầm “Đương nhiên không được, đây là hoa quán chỉ có Quý phi mới được đội, là biểu tượng cho thân phận của người, hôm nay nhất định phải đội nó!”
Tiêu Hề Hề thở dài, lễ sắc phong còn chưa bắt đầu, nàng đã thấy cổ mình bắt đầu mỏi.
Thấy thời gian sắp đến, Bảo Cầm và Chiết Chi dìu Quý phi bước ra khỏi phòng.
Lúc này Tế Vũ chạy tới, cung kính nói.
“Khởi bẩm nương nương, Tô tài nhân tới, nói là tới chúc mừng người.”
Tiêu Hề Hề xua tay, biểu thị không muốn gặp.
Nàng phải lập tức đến cung Vị Ương, nào có thời gian nói chuyện với Tô tài nhân?
Tế Vũ nhận lệnh rời đi.
Nàng đến cổng cung Vân Tụ nói với Tô tài nhân đang đợi bên ngoài.
“Người về đi, Quý phi nương nương đang bận, không có thời gian gặp người.”
Tô tài nhân nghe vậy rất thất vọng, nhưng nàng không bỏ cuộc, nhất quyết ở lại đây chờ Quý phi nương nương.
Nàng biết Quý phi sắp đến cung Vị Ương, chỉ cần nàng đứng đợi ở đây, nhất định có thể đợi được Quý phi.
Tế Vũ cố khuyên nhưng nàng không nghe, chỉ đành mặc nàng.
Một lúc sau, Quý phi được cung nữ dìu chậm rãi bước ra khỏi cung Vân Tụ, đi đến xe ngựa đậu bên đường.
“Quý phi nương nương!”
Tiêu Hề Hề vô thức dừng bước khi nghe thấy ai đó gọi mình.
Tô tài nhân và cung nữ bước vội đến chỗ nàng, cung kính hành lễ.
“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương!”
Tiêu Hề Hề hơi kinh ngạc “Sao cô còn ở đây?”
Tô tài nhân cong đôi môi đỏ mọng, cười tươi như hoa “Hôm nay là ngày trọng đại của người, thần thiếp muốn đích thân tới chúc mừng người, lát nữa người đến cung Vị Ương, ở đó có quá nhiều người, thần thiếp chỉ sợ không có cơ hội nói chuyện với người.”
Tiêu Hề Hề “Cho nên cô cố ý chờ ở đây chỉ vì muốn đích thân nói chúc mừng bổn cung?”
Tô tài nhân cúi đầu, nét mặt hơi ngượng ngùng “Đúng vậy.”
Tiêu Hề Hề mỉm cười “Cảm ơn lòng tốt của cô.”
Bảo Cầm nhắc nhở “Thời gian không còn sớm, nếu Tô tài nhân không còn chuyện gì khác thì mời tránh đường.”
Tô tài nhân kéo cung nữ sang một bên.
Tiêu Hề Hề đi ngang qua bọn họ.
Lúc hai bên lướt qua, một cơn gió thổi tới.
Vạt áo của Tiêu Hề Hề nhẹ đung đưa trong gió, những tua vàng trên đầu va chạm với nhau tạo ra âm thanh khe khẽ.
Mũi của Tô tài nhân hít hít, đột nhiên hét lớn.
“Quý phi nương nương xin dừng bước!”
Tiêu Hề Hề lại phải dừng bước, khó hiểu nhìn Tô tài nhân.
Tô tài nhân tiến lên hai bước, đến gần Quý phi hít một hơi thật sâu.
Bảo Cầm lập tức cảnh giác “Tô tài nhân đang làm gì vậy?”
Tô tài nhân ngẩng đầu, nghiêm túc nói “Quý phi nương nương, trên người của người hình như có mùi hoa Di.”
Tiêu Hề Hề “Hoa Di?”
Tô tài nhân “Đó là một nguyên liệu dùng để điều hương, cũng có thể dùng làm thuốc, nhưng nếu nghiền nó với mầm ngũ cốc thành bột trộn lại với nhau, tiếp xúc trực tiếp với da sẽ gây ngứa khắp người, nếu không kịp thời chữa trị còn gây loét da mưng mủ.”
Nghe vậy, Bảo Cầm và nhóm người Tế Vũ vô cùng hoảng sợ.
Nét mặt Tiêu Hề Hề cũng hơi thay đổi.
Nàng giơ tay phải, đưa ống tay áo lên mũi ngửi kỹ, ngoài mùi hương bình thường thì nàng không ngửi được mùi nào khác.
Tô tài nhân thấy nàng nghi ngờ, chủ động giải thích.
“Thuốc bột này vốn màu vàng nhạt, nhưng chỉ cần tiếp xúc trực tiếp với không khí, nó sẽ dần hòa tan, trở nên không màu. Mùi cũng cực kỳ nhạt, người thường sẽ không thể ngửi thấy. Vì thần thiếp từng vô tình tiếp xúc với loại thuốc bột này, cộng thêm mũi của thần thiếp nhạy hơn người thường nên mới phát hiện điểm khác lạ trên người của Quý phi.”
Lúc này, giọng điệu của nàng có hơi gấp gáp.
“Nhân lúc thuốc vẫn chưa phát tác, người mau chóng thay bộ lễ phục này đi.”