Lạc Thanh Hàn bình tĩnh liếc nàng một cái, sau đó xoay người đi về phía chủ tọa.
Đi được hai bước, hắn phát hiện Hề Hề không đi theo.
Hắn dừng lại quay đầu nhìn nàng, cau mày chặt hơn.
Vài quan khách nhạy bén nhận thấy khác thường giữa Hoàng đế và Quý phi, trong đầu tức thì xuất hiện nhiều suy đoán.
Sao Hoàng đế lại cau mày với Quý phi?
Sao Quý phi không nói gì?
Lẽ nào hai người cãi nhau à?
Dưới những ánh mắt không ngừng thay đổi của mọi người, Hoàng đế thu hồi ánh mắt, nét mặt vô cảm ngồi xuống chủ tọa.
Tiêu Hề Hề hành lễ với Hoàng đế, sau đó đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
Chiếc bàn này chỉ thuộc về một mình nàng.
Vừa hay hợp với ý nàng.
Nếu nàng ngồi một mình thì không cần lo thuốc bột trên lễ phục dính vào người khác.
Lạc Thanh Hàn nhìn Hề Hề, buồn bực trong lòng.
Rõ ràng hôm nay là một ngày tốt, vốn nên vui vẻ mới đúng, nhưng hiện giờ hắn không hề thấy vui chút nào.
Trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ —
Rốt cuộc nàng sao vậy? Sao lại tránh hắn?
Kế đó là đến phần ăn tiệc, cũng là phần mà Tiêu Hề Hề thích nhất.
Những món ngon lần lượt được bưng lên bàn, các vũ cơ bước vào chính điện theo tiếng nhạc, bắt đầu uyển chuyển nhảy múa.
Tiêu Hề Hề đội hoa quán quá nặng, nàng không thể cúi đầu, không tiện nhúc nhích, may là có Bảo Cầm và Tế Vũ ở cạnh hầu hạ.
Hai người gắp thức ăn vào bát của nàng.
Nàng chỉ cần cầm thìa múc rồi ăn.
Nếu không phải để ý tới thân phận Quý phi, nàng đã bảo người ta trực tiếp đút thức ăn vào miệng.
Nàng ăn uống vui vẻ, nhưng Hoàng đế lại không ăn miếng nào.
Hắn thật sự không có khẩu vị.
Thái hoàng thái hậu thấy hắn khác thường nên chủ động hỏi.
“Hoàng đế sao lại không ăn? Lẽ nào vì mấy món này không hợp khẩu vị của người sao?”
Vài phi tần ở gần lần lượt nhìn Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn không muốn gây rối, thuận miệng đáp “Không có.”
Hắn cầm ly rượu nhấp một ngụm, sắc mặt vô cảm.
Lao phi nhẹ nhàng khuyên “Bụng đói uống rượu không tốt cho sức khỏe, hay là bệ hạ ăn chút canh trước đi?”
Nàng vừa nói vừa nháy mắt với Thường công công đang đứng cạnh Hoàng đế, ra hiệu cho Thường công công bưng canh cho Hoàng đế.
Thường công công cung kính hỏi “Bệ hạ có muốn ăn canh nóng không?”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Hề Hề ngồi phía dưới trước, thấy nàng đang ăn uống vui vẻ, cũng không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt hắn ngày càng u ám, lạnh lùng đáp.
“Không cần.”
Thường công công không nói thêm gì, tiếp tục ra sức làm nền.
Lạc Thanh Hàn uống hết ly này tới ly khác.
Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Quý phi, nhưng không hề nhận được hồi đáp từ nàng.
Nữ nhân này chỉ biết ăn uống!
Thái hoàng thái hậu đã lớn tuổi, sức lực không đủ nên rời tiệc sớm.
Thường công công thấy Hoàng đế uống hết nửa bình rượu lúc nào không hay, vội nhỏ giọng khuyên.
“Bệ hạ, ngài uống nữa sẽ say đó.”
Tửu lượng của Lạc Thanh Hàn khá tốt, lượng rượu này sẽ không làm hắn say, nhưng hắn thật sự không có hứng tiếp tục ngồi đây.
Dù gì yến tiệc cũng đã kết thúc, hắn có ở đây hay không cũng không quan trọng.
Thế nên Thường công công dìu hắn đến trắc điện nghỉ ngơi một lát.
Hắn vừa ngồi xuống thì Lao phi bước vào.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”
Lạc Thanh Hàn ngước mắt nhìn nàng một cái “Chuyện gì?”
Tâm trạng của hắn bây giờ không tốt, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn bình thường.
Lao phi nhẹ nhàng nói “Thần thiếp thấy bệ hạ không vui, lẽ nào trong lòng có tâm sự? Nếu ngài không ngại, có thể nói với thần thiếp, nói không chừng thần thiếp sẽ giúp được ngài.”
Lạc Thanh Hàn nhận trà giải rượu từ Thường công công, nhấp một ngụm rồi nhẹ giọng nói.
“Trẫm rất tốt, không cần nàng lo.”
Lao phi mím môi đỏ mọng “Bệ hạ, sao ngài lại lạnh lùng với thần thiếp như vậy? Thần thiếp đã làm sai chuyện gì sao?”
Lạc Thanh Hàn đặt tách trà xuống “Nàng đang tra hỏi trẫm?”
Lao phi vội quỳ xuống “Thần thiếp không dám.”
Nàng thận trọng liếc nhìn Hoàng đế, thấy hàng mày hắn hơi nhíu lại, sắc mặt không vui, trong lòng càng thấy bất an.
Nhưng nàng không thể bỏ cuộc, nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào mới được ở riêng với Hoàng đế.
Nàng đè nén bất an trong lòng, quỳ gối tiến hai bước, đưa tay nắm vạt áo của Hoàng đế, đáng thương cầu xin.
“Bệ hạ, thần thiếp biết mình trước đây đã làm chuyện không tốt, ngài muốn phạt thần thiếp thế nào cũng được, cầu xin ngài thu hồi phong hiệu này đi.”
Đúng lúc này, Quý phi bước vào.
Tiêu Hề Hề vừa vào cửa đã thấy hình ảnh Lao phi đang kéo vạt áo Hoàng đế làm nũng.
Cả ba người đều hơi ngẩn người.
Lao phi theo bản năng nắm chặt vạt áo của Hoàng đế, người hơi nghiêng về phía Hoàng đế, nhìn từ xa giống như đang dựa vào Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn muốn vứt tay của Lao phi ra, nhưng không biết đang nghĩ gì, hắn nén lại xúc động, an tĩnh ngồi đó, đôi mắt đen dán chặt vào Tiêu Hề Hề.
“Nàng đến đây làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Hề Hề nhìn bàn tay đang nắm vạt áo Hoàng đế của Lao phi ba giây.
Sau đó nàng sải bước vào, dừng lại trước mặt Lao phi.
Lao phi lại nghiêng về phía Hoàng đế, đôi mắt ngấn lệ đáng thương nói.
“Quý phi nương nương, thần thiếp chỉ nói mấy câu với bệ hạ mà thôi, thần thiếp không làm gì cả, cầu xin người …”
Nàng còn chưa nói xong, Quý phi đột nhiên cúi người nắm cánh tay nàng, kéo nàng dậy.
Nàng vô thức phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên.
Sau đó nàng bị Quý phi ôm chặt.
Tiêu Hề Hề “Lao phi, cô yên tâm, bổn cung tuyệt đối tin tưởng cô, một nữ nhân trong sáng thuần khiết như cô sao có thể làm chuyện gì với Hoàng thượng ở nơi như thế này?”
Lao phi “……”
Vị Quý phi này có phải rớt não rồi không?
Hoàng đế cũng khó hiểu khi nhìn hành động của Quý phi.
Không chỉ họ mà những người hầu ở trắc điện đều đờ người.
Quý phi thấy Lao phi lôi lôi kéo kéo với Hoàng đế, chẳng những không tức giận mà còn an ủi Lao phi?
Quan hệ giữa hai người này từ khi nào lại tốt đến vậy?
Tiêu Hề Hề buông Lao phi ra, thấy nàng nước mắt lưng tròng, liền chủ động dùng ống tay áo lau nước mắt cho nàng.
Chưa hết, Tiêu Hề Hề dùng ống tay áo chạm vào mặt nàng mấy lần, khiến da đầu Lao phi tê dại, cả người khó chịu.
Lẽ nào hôm nay Quý phi bị quỷ ám sao?!
Tiêu Hề Hề nắm tay nàng, giữ thật chặt “Đừng khóc, vừa thấy cô khóc, tim ta như vỡ vụn.”
Hiện giờ Lao phi khóc cũng không được, hét cũng không được, thậm chí kỹ năng ngất xỉu tốt nhất của nàng dường như cũng vô dụng.
Nàng chỉ có thể run rẩy “Người … người đừng như vậy …”
Lạc Thanh Hàn không nhịn được ngắt lời.
“Đủ rồi!”
Quý phi và Lao phi cùng lúc nhìn hắn.
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn lúc này cực kỳ xấu xí, đặc biệt là đôi mắt đen của hắn u ám đến đáng sợ.
“Nàng buông nàng ta ra!”