Buổi chiều, mọi người hẹn nhau chơi mã cầu.
Vì Hoàng đế cũng có mặt, mọi người muốn nhân cơ hội thể hiện bản thân, nên có người đề nghị đấu mã cầu.
Đề nghị này lập tức được mọi người tán thành.
Mã cầu là một trò giải trí rất phổ biến trong giới quý tộc Đại Thịnh, phàm là người xuất thân thế gia đều sẽ biết chơi mã cầu.
Cả Lệ Khinh Ngôn xuất thân nghèo khó, cũng dành thời gian học chơi mã cầu sau khi vào triều, tuy kỹ năng chỉ ở mức trung bình nhưng vẫn có thể theo kịp nhịp điệu của mọi người.
Mọi người nhanh chóng chia đội.
Đội trưởng đội đỏ là Anh vương Lạc Dạ Thần, còn đội trưởng đội xanh là Tĩnh vương Lạc Diên Chi.
Lạc Diên Chi vốn là Ngũ hoàng tử, sau khi Thái tử đăng cơ, Lạc Diên Chi được phong làm Tĩnh vương, hiện sống trong Thịnh Kinh, giữ chức danh ngự tiền Trung lang tướng không thực quyền.
Lạc Diên Chi có đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, khi cười khóe mắt hơi cong, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, nhìn rất mê người.
Vì y có ngoại hình nổi bật còn là người thích vui vẻ nên rất có tiếng trong thành Thịnh Kinh, thậm chí còn có biệt danh là Huy Nguyệt công tử.
Y cưỡi ngựa trắng, một tay cầm cương, một tay cầm gậy, dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười.
“Đại hoàng huynh, đã lâu rồi không chơi mã cầu với huynh, bây giờ nghĩ lại thấy nhớ ghê, ta nhớ trước đây lúc nào huynh chơi mã cầu cũng làm đội trưởng, nhưng lần nào đội mà huynh dẫn dắt cũng sẽ thua.”
Lạc Dạ Thần bị vạch trần chuyện cũ nơi đông người, thẹn quá hóa giận hừ lạnh một tiếng.
“Đó là vì ta nhường các đệ, ai bảo ta là huynh trưởng cơ chứ, đương nhiên phải nhường các đệ đệ rồi.”
Lạc Diên Chi cười tươi hơn “Vậy hôm nay Đại hoàng huynh đừng nhường nữa, huynh đệ chúng ta công bằng đấu một trận.”
Lạc Dạ Thần hét lên “Đấu thì đấu! Lát nữa thua thì đừng có khóc!”
Trận đấu còn chưa bắt đầu, mùi thuốc súng đã tràn ngập không khí.
Người bên ngoài theo dõi phấn khích reo hò, hét lớn.
“Chỉ đấu thôi thì không vui, phải có thưởng mới được!”
Lạc Diên Chi nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy người nói là quận chúa Kiêu Dương nên mỉm cười với nàng.
“Mọi người muốn thưởng gì?”
Quận chúa Kiêu Dương là con gái của Trưởng công chúa Hoa An, năm nay vừa tròn mười sáu, được cưng chiều từ nhỏ, là con cưng của trời, tính tình hoạt bát và cũng gan hơn những quý nữ bình thường.
Nàng bị nụ cười của Tĩnh vương mê hoặc ngẩn người, cuối cùng, người bạn bên cạnh kéo một cái, nàng mới định thần lại, mặt đỏ bừng nói lớn.
“Nếu ai thua, phải biểu diễn một tiết mục trong yến tiệc tối nay!”
Lạc Diên Chi nói được.
Lạc Dạ Thần đương nhiên không thể để đối phương coi thường mình, lập tức lớn tiếng nói không vấn đề.
Khi trận đấu bắt đầu, cả hai đội bắt đầu chạy, tranh bóng quyết liệt.
Trên khán đài có rất nhiều khán giả.
Hoàng đế và Quý phi cũng ngồi trong số đó, chiếm vị trí xem tốt nhất trên khán đài.
Tiêu Hề Hề vừa cắn hạt dưa vừa nhìn các anh đẹp trai chơi mã cầu, khẽ lẩm bẩm.
“Ta phát hiện lịch sử luôn giống nhau đến bất ngờ.”
Lạc Thanh Hàn “Hả?”
Tiêu Hề Hề nhổ vỏ hạt dưa trong miệng “Một năm trước Anh vương là kẻ ngốc, một năm sau Anh vương vẫn là kẻ ngốc.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Nhiều khán giả đang đoán xem ai giành chiến thắng trong trận mã cầu này.
Quận chúa Kiêu Dương không ngần ngại ủng hộ Tĩnh vương giành chiến thắng vì nụ cười của y quá mê người.
Lúc này Cảnh phi đột nhiên quay đầu cười hỏi.
“Hoàng thượng nghĩ ai sẽ thắng trận này?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi Tiêu Hề Hề.
“Nàng nghĩ sao?”
Tiêu Hề Hề “Thần thiếp hi vọng Tĩnh vương thắng.”
Lạc Thanh Hàn hơi ngạc nhiên “Tại sao?”
Hắn nghĩ nàng sẽ ủng hộ Lạc Dạ Thần thắng.
Tiêu Hề Hề cười khúc khích “Vì Tĩnh vương thắng thì Anh vương phải biểu diễn tiết mục, thần thiếp rất mong chờ màn biểu diễn của ngài ấy.”
Lạc Thanh Hàn mỉm cười.
Cảnh phi không khỏi ngẩn người khi lần đầu tiên thấy Hoàng đế cười.
Nhưng nụ cười chỉ thoáng qua.
Nàng còn chưa kịp nhìn kỹ, nụ cười trên mặt Hoàng đế đã biến mất, trở lại vẻ lãnh đạm vô cảm.
Cảnh phi bất giác siết chặt khăn tay.
Thật ra nàng không quan tâm Hoàng đế thích ai, dù sao từ ngày vào cung nàng đã chuẩn bị tâm lý, cả đời nàng sẽ không bao giờ có được tình yêu.
Điều nàng thật sự muốn là quyền lực và địa vị.
Nàng muốn làm Hoàng hậu, sinh được hoàng tử, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Nhưng điều kiện tiên quyết để có được tất cả những điều này là phải được Hoàng đế sủng ái.
Vì chỉ khi đắc sủng, nàng mới sinh được hoàng tử, mới có tư cách tranh đoạt vị trí Hoàng hậu.
Nhưng bây giờ.
Hoàng đế đã dành hết tình yêu của mình cho Quý phi.
Nàng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, một chút sủng ái cũng không có.
Lúc này, Quý phi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cảnh phi.
Cảnh phi tự dưng chạm vào ánh mắt nàng, làm tim đập thình thịch, biểu cảm trên mặt gần như đông cứng.
Một lúc sau, nàng mới nhận ra, Quý phi không nhìn mình mà nhìn người phía sau.
Cảnh phi tò mò nhìn theo ánh mắt của Quý phi, thấy hai huynh muội ngồi cách đó không xa, là đích trưởng tử Tiêu Khải Minh và đích thứ nữ Tiêu Tri Lam của phủ Trung Võ tướng quân.
Tiêu Khải Minh và Tiêu Tri Lam hiển nhiên đang nhìn chằm chằm Quý phi.
Hai huynh muội cùng phụ thân đến tham gia cuộc săn mùa thu, phụ thân còn việc phải làm đã rời đi, để lại hai huynh muội ngồi trên khán đài.
Từ khi Tiêu Khải Minh và Tiêu Tri Lam đến Thượng Lâm Uyển, thì nghe người ta nói dung mạo của Quý phi có hơi giống Tiêu trắc phi, chính vì có hơi giống nên Quý phi mới được Hoàng đế sủng ái.
Vì vậy, sau khi Quý phi xuất hiện, Tiêu Khải Minh và Tiêu Tri Lam vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Dù không muốn thừa nhận nhưng dung mạo của Quý phi quả thật có vài phần giống tỷ tỷ của bọn họ.
Sau khi quan sát cẩn thận có thể nhận thấy hai người không chỉ giống dung mạo mà cách cư xử nói năng cũng rất giống.
Chẳng trách Hoàng đế lại yêu nàng, nhất định đã nhìn thấy bóng dáng Tiêu trắc phi trên người nàng.
Tiêu Khải Minh và Tiêu Tri Lam thấy rất khó chịu.
Tỷ tỷ của bọn họ mới đi được một năm, Hoàng đế đã tìm tình yêu mới, thích một nữ nhân có nét giống tỷ tỷ.
Hoàng đế xem tỷ tỷ thành thứ gì rồi?
Lúc Quý phi nhìn sang, Tiêu Khải Minh và Tiêu Tri Lam giật mình.
Tiêu Tri Lam còn nhỏ, lại là con gái nên hơi hoảng sợ, vội nhìn đi nơi khác, không dám nhìn tiếp.
Tiêu Khải Minh thì khác.
Hắn chẳng những không kiềm chế, còn trừng mắt hung dữ nhìn Quý phi.
Ánh mắt như sói con của hắn quả thật rất hung dữ!
Lúc Tiêu Hề Hề nhìn thấy, thay vì tức giận, nàng lại mỉm cười.
Khi thấy nàng cười, Tiêu Khải Minh càng xấu hổ hơn, thẹn quá hóa giận cố tình nhe răng với nàng.
Nếu không phải không đúng lúc, hắn hận không thể mắng đối phương vài câu.
Nhìn gì mà nhìn? Đồ giả mạo!
Trên sân đấu vang lên tiếng reo hò.
Đội xanh trên đà tấn công vô cùng khí thế liên tiếp ghi hai bàn, trong khi đội đỏ không ghi được bàn nào.
Quận chúa Kiêu Dương vui mừng kích động, lớn tiếng hét hay lắm với Tĩnh vương.
Thật ra không chỉ có nàng, còn rất nhiều cô nương cũng thấy tư thế ghi bàn của Tĩnh vương rất đẹp trai, ai nấy đều đỏ mặt.