“Trưa nay nhờ có bệ hạ ra tay giúp đỡ, thần phụ mới có thể bình an vô sự, ân cứu mạng này thần sẽ khắc ghi trong lòng, sau này sẽ tận lực báo đáp.”
Nói xong, Bộ Sanh Yên uống cạn rượu trong ly.
Dù người cứu nàng là Triệu Hiền, nhưng nàng biết nếu Hoàng đế không ra lệnh, thì làm sao Triệu Hiền có thể đúng lúc cứu nàng được?
Lạc Dạ Thần cũng lúng túng nói cảm tạ.
Y đang bị thương không thể uống rượu nên chỉ đành lấy trà thay rượu.
Lạc Thanh Hàn nâng ly uống một ngụm, xem như đáp lời.
Vốn tính tình hắn lạnh lùng, có thể đáp lời như vậy đã là rất nể mặt rồi.
Lạc Dạ Thần nhịn không được lén nhìn Quý phi.
Vừa hay Quý phi cũng đang nhìn y.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều giật mình.
Tiêu Hề Hề cong khóe miệng cười tươi.
Lạc Dạ Thần nhìn thấy nụ cười của nàng có hơi hoảng hốt trong lòng.
Trước đó cách quá xa y nhìn không rõ, nhưng bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, Quý phi quả thật hơi giống Tiêu trắc phi, đặc biệt là cách nàng cười giống hệt Tiêu trắc phi.
Chẳng trách Hoàng đế lại sủng ái nàng.
Tiêu Hề Hề cười nói “Anh vương và Anh vương phi trông rất xứng đôi, hai người chắc chắn sẽ bên nhau hạnh phúc đến già, yêu nhau trọn đời.”
Bộ Sanh Yên nghe vậy cũng không hề xấu hổ, bình tĩnh phóng khoáng nói “Xin nhận cát ngôn của nương nương.”
Hai vợ chồng trở về chỗ ngồi xuống.
Tâm trạng Lạc Dạ Thần rất phức tạp.
Vốn y đố kỵ Lạc Thanh Hàn có được giang sơn, hiện giờ xem ra Lạc Thanh Hàn cũng có chỗ khó của mình, không dễ gì mới đăng cơ hoàng vị, nhưng nữ nhân mình thích lại đột nhiên biến mất, bây giờ chỉ có thể dựa vào một thế thân để an ủi bản thân.
Thật đáng thương!
Lạc Dạ Thần chợt thấy may mắn, tuy y tuột mất hoàng vị nhưng lại cưới được một vương phi xinh đẹp tài giỏi!
Mỗi ngày vương phi đều ở bên y, ngày tháng trôi qua mỹ mãn.
Nghĩ tới đây, y quay đầu nhìn vương phi bên cạnh, trìu mến nói.
“Vương phi, thật may ban đầu ta đã cưới nàng.”
Bộ Sanh Yên nhìn y “Chàng lại nổi điên gì đó?”
Lạc Dạ Thần “……”
Vương phi điểm gì cũng tốt, chỉ là không dịu dàng cho lắm.
Bộ Sanh Yên đột nhiên hỏi “Mấy lời trưa nay chàng nói là học ở đâu?”
Nàng hiểu rõ tính nết của người này, tuy bình thường luôn bày ra bộ dạng ông đây là lớn nhất nhưng thật ra năng lực não bộ rất hạn chế, không thể nghĩ ra mấy lời sến sẩm như vậy.
Lạc Dạ Thần nhớ lại chuyện này, nét mặt trở nên kỳ lạ.
“Là Quý phi dạy ta.”
Bộ Sanh Yên kinh ngạc “Quý phi? Chàng có quan hệ với Quý phi từ khi nào?”
Lạc Dạ Thần “Ta hoàn toàn không quen Quý phi, trước đó ta còn chưa từng nói với Quý phi câu nào.”
Bộ Sanh Yên “Vậy tại sao Quý phi lại giúp chàng?”
Lạc Dạ Thần bĩu môi “Ai mà biết? Có lẽ Quý phi muốn nhân cơ hội lôi kéo chúng ta.”
Bộ Sanh Yên không nghĩ vậy.
Chuyện phi tần hậu cung lôi kéo triều thần là điều cấm kỵ.
Dù Quý phi có đắc sủng đến đâu cũng sẽ không bày tỏ thiện chí với Anh vương trước mặt Hoàng đế.
Lạc Dạ Thần ăn thức ăn, mơ hồ nói “Nhưng nghĩ lại thì lời mà Quý phi dạy ta nói có hơi giống với phong cách của Tiêu trắc phi.”
Không làm người khác bất ngờ thì cũng làm người khác dở khóc dở cười.
Bộ Sanh Yên rơi vào trầm tư.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế và Quý phi đang ngồi phía trên, vừa hay nhìn thấy Quý phi đang gắp đồ ăn cho Hoàng đế, vẻ mặt Hoàng đế lãnh đạm, nhìn không ra vui giận, nhưng lại ăn hết đồ ăn mà Quý phi gắp cho.
Thỉnh thoảng, Quý phi sẽ sáp tới gần nói với Hoàng đế vài câu, Hoàng đế im lặng lắng nghe, không hề cảm thấy phiền.
Không khí giữa hai người rất tự nhiên, có chút ấm áp giản dị mà chỉ những đôi vợ chồng bình thường mới có.
Thật sự không giống chỉ mới biết nhau được hai tháng.
Sau khi vợ chồng Anh vương trở về chỗ ngồi, mọi người lần lượt đứng dậy nâng ly kính rượu Hoàng đế và Quý phi.
Lạc Thanh Hàn thỉnh thoảng cầm ly rượu nhấp môi, nhiều khi còn không buồn nâng ly rượu lên.
Dù sao thân phận của hắn cũng đang bày ra đấy, hắn không uống cũng không ai dám nói gì.
Trước giờ Tiêu Hề Hề không từ chối người đến.
Bất kể ai kính rượu, nàng đều uống hết.
Thái độ phóng khoáng hào sảng của nàng giành được thiện cảm của nhiều người.
Lúc yến tiệc kết thúc, Tiêu Hề Hề đã say đến mơ hồ.
Bảo Cầm và Tế Vũ dìu nàng đứng dậy.
Lạc Thanh Hàn lệnh ngự trù chuẩn bị canh giải rượu.
Cảnh phi quan tâm hỏi “Quý phi nương nương say như vậy, sợ rằng đêm nay không thể hầu hạ Hoàng thượng được nhỉ? Hay là thần thiếp sắp xếp phi tần khác hầu hạ Hoàng thượng?”
Nghe vậy, mấy phi tần cách đó không xa đều nhìn về phía này, trong mắt ẩn chứa mong đợi.
Vốn Tô tài nhân vốn muốn rời đi, lại phát hiện không có ai đi, lúc này một mình nàng đi sẽ quá đường đột, đành phải lặng lẽ rút lại bước chân.
Lạc Thanh Hàn nhìn Cảnh phi, khi nhìn bộ dạng hiền lương độ lượng của nàng chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Vì bản thân hắn từng trải qua, nên vô cùng ghét cảm giác bị người khác sắp xếp.
Lúc trước hắn là Thái tử, không thể phản kháng nên đành nhẫn nhịn.
Bây giờ hắn đã là Hoàng đế, sao hắn có thể nhẫn nhịn nữa?
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi “Sắp xếp phi tần thị tẩm trước giờ là chuyện của Hoàng hậu, từ khi nào tới lượt một phi tần cỏn con như nàng nhúng tay? Hay là nói, nàng cho rằng mình đủ tư cách làm Hoàng hậu?”
Lời nói không hề khách khí, chỉ còn thiếu dùng tay chỉ vào mặt Cảnh phi mắng nàng là người lo chuyện bao đồng, tự cho mình là đúng.
Cảnh phi đờ người.
Nàng có cảm giác bị người khác tát một cái giữa đám đông, mặt chợt nóng bừng.
Cảm giác xấu hổ khó coi dâng trào, khiến nàng vừa thẹn vừa giận.
Lúc này nàng không dám nhìn ai.
Mắt nàng đỏ hoe, nghẹn ngào khóc nức nở.
“Thần thiếp chỉ muốn phân ưu cùng Hoàng thượng, tuyệt đối không có ý nghĩ tham muốn ngôi vị Hoàng hậu, nếu Hoàng thượng ghét thần thiếp lo chuyện bao đồng thì có thể nói rõ, sau này thần thiếp không lo nữa là được.”
Nói xong nàng giấu mặt bỏ đi.
Thiệu lương nhân vội đứng dậy đuổi theo hướng Cảnh phi rời đi.
Lý phi không hề ngạc nhiên trước kết quả này.
Nàng lười biếng đứng dậy, nói với Diêu tiệp dư.
“Chúng ta về thôi.”
“Vâng.”
Hai người vừa đi, Tô tài nhân cũng đứng dậy cáo từ.
Nghiêm tài nhân nhìn vị Hoàng đế rời đi với Quý phi, hy vọng mới nhen nhóm trong lòng đều tiêu tan, chỉ đành hậm hực rời đi.
Sau khi về điện Phi Khuyết, các cung nữ hầu hạ Quý phi tắm rửa thay y phục.
Tiêu Hề Hề sau khi say rượu vô cùng không an phận, nàng cố tình hắt nước tắm lên người cung nữ, ầm ĩ khiến mọi người dở khóc dở cười.
Không dễ gì mới hầu hạ nàng tắm xong, quần áo của cung nữ đều ướt đẫm.
Bảo Cầm cho bọn họ lui xuống thay quần áo.
Tiêu Hề Hề bước vào phòng ngủ, thấy Hoàng đế đang ngồi trên giường đọc sách, nàng lập tức hất tay Bảo Cầm ra, lao tới ôm Hoàng đế.
“Cục cưng à, mau cho tỷ tỷ hôn một cái ~”
Lạc Thanh Hàn “……”
Bảo Cầm sợ đến mức hồn bay phách lạc, hận không thể đập đầu xuống đất.
Tiểu tổ tông của tôi ơi, người có biết người đang nói gì không?!