Thái hoàng thái hậu mãi đến tối mới trở về cung.
Bà vừa về cung Trường Lạc thì được báo Lao phi đang đợi.
Thái hoàng thái hậu sững người một lúc khi nghe thấy hai chữ Lao phi, sau đó bà mới nhớ ra chính là Bạch phi trước đây.
Bạch phi đang tốt lành như vậy lại bị ban cho một phong hiệu không đứng đắn, cũng khá đáng thương.
Thái hoàng thái hậu bước vào cung, Lao phi hành lễ.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hoàng thái hậu.”
Sau khi Thái hoàng thái hậu ngồi xuống thì nhìn sang Lao phi.
Lao phi luôn thích mặc y phục đơn giản tao nhã, hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng mặc tề hung nhu quần xanh nhạt có thêu hoa mai vàng trên tay áo, choàng khăn lụa vàng nhạt giữa hai cánh tay, trên cổ đeo ngọc trai, búi tóc cài bộ dao khẽ đung đưa.
Nàng vẽ lông mày mảnh, thoa chút son đỏ nhạt lên môi, khiến nước da của nàng càng trắng sáng rạng ngời.
Thái hoàng thái hậu lúc trẻ cũng thích trang phục đơn giản tao nhã này, bây giờ lớn tuổi lại thích tươi sáng sống động hơn, không thích kiểu trang phục nhạt nhẽo này lắm.
Dù trong lòng đang nghĩ gì, bà vẫn nở nụ cười nhân hậu, nhẹ giọng hỏi.
“Nghe nói gần đây ngươi lại bệnh, sao không ở cung Yên Vũ nghỉ ngơi cho tốt?”
Lao phi mím môi, hơi nhíu mày “Thần thiếp vẫn chưa khỏi bệnh, vốn không nên đến làm phiền Thái hoàng thái hậu. Chẳng qua trong lòng thần thiếp thấy rất bất an, nghĩ tới nghĩ lui vẫn lấy hết can đảm đến cầu kiến Thái hoàng thái hậu, xin Thái hoàng thái hậu làm chủ.”
Thái hoàng thái hậu hơi ngạc nhiên “Xảy ra chuyện gì?”
Lao phi nhẹ nhàng nói.
“Vốn dĩ sự vụ trong cung đều do người quản lý, thần thiếp và Lý phi, Cảnh phi hỗ trợ cho người. Nhưng bây giờ, Quý phi không nói tiếng nào, đã trực tiếp đoạt đi chuyện trong tay thần thiếp. Nàng ta là Quý phi, thân phận cao hơn thần thiếp, lẽ ra thần thiếp nên nhường cho nàng ta. Nhưng đổi người quản sự vụ không phải chuyện nhỏ, chỉ cần sơ suất một chút sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nàng ta không thể ỷ mình được sủng ái, bất chấp mọi chuyện mà tùy ý đổi nhân sự trong cung.”
Thái hoàng thái hậu khẽ cau mày “Có chuyện vậy sao?”
Bà nhìn Khổng nữ sử bên cạnh.
Khổng nữ sử hiểu ý, liền ra ngoài nói nhỏ vài câu với một đại cung nữ, sau khi biết được đại khái sự việc bèn kể lại với Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu đang nghĩ đến chuyện gần đây trong triều đang bất mãn với Quý phi, bây giờ lại xảy ra chuyện này, xem ra tin đồn không sai, Quý phi được sủng sinh kiêu, bắt đầu nhúng tay vào chuyện hậu cung.
Đây không phải đang tranh quyền sao?
Lao phi cẩn thận quan sát biểu cảm biến hóa của Thái hoàng thái hậu, thấy nét mặt bà không vui, thầm biết bà cũng bất mãn với Quý phi nên nói tiếp.
“Thật ra, dù Quý phi có muốn nhúng tay vào chuyện hậu cung cũng không sao. Dù sao nàng ta cũng là Quý phi, còn được sủng ái, đương nhiên không thể so bì với một phi tần bình thường như thần thiếp. Nhưng nàng ta không nói tiếng nào với Thái hoàng thái hậu đã nhúng tay vào chuyện hậu cung. Chuyện này không hợp quy tắc. Vì vậy thần thiếp đặc biệt tới đây cầu xin Thái hoàng thái hậu làm chủ, đừng để Quý phi phá hoại quy tắc trong cung.”
Đây quả thật là điểm khiến Thái hoàng thái hậu bất mãn.
Tuy ngày thường bà không quản việc gì, nhưng dù sao bà cũng là Thái hoàng thái hậu, là nữ nhân có địa vị cao nhất trong hậu cung, chuyện lớn như đổi nhân sự trong cung sao có thể không nói bà biết? Điều này có nghĩa là không xem bà ra gì?!
Nói đi cũng phải nói lại.
Lao phi trước mặt này cũng không phải thứ tốt lành gì.
Dù nàng có dùng lời lẽ tốt đến mấy cũng không thể che giấu sự thật nàng đang gây chuyện ly gián.
Chẳng trách Hoàng đế lại ban cho nàng phong hiệu như thế.
Lòng dạ mưu mô như vậy, quả thật làm người khác chán ghét.
Thái hoàng thái hậu nhẹ giọng hỏi “Theo ngươi thì ai gia nên xử lý chuyện này thế nào?”
Lao phi vâng dạ đáp “Thái hoàng thái hậu là chủ hậu cung, những chuyện này đương nhiên là do người quyết định, thần thiếp nào dám khoa tay múa chân, dù người quyết định thế nào, thần thiếp cũng sẽ nghe theo sắp xếp của người.”
Thái hoàng thái hậu mỉm cười “Ngươi cũng khá là dễ bảo.”
Bà căn dặn Khổng nữ sử đứng bên cạnh.
“Đi gọi Quý phi tới đây, ai gia có chuyện muốn nói với nàng.”
“Vâng.”
Trước đó Thái hoàng thái hậu suýt nữa đã cãi vã với Hoàng đế vì chuyện của Quý phi, lần này đương nhiên sẽ không nói với Hoàng đế nữa.
Bà định trực tiếp nói chuyện với Quý phi, nhân tiện nhắc nhở Quý phi tuân thủ bổn phận, không nên quá kiêu căng.
Lúc Lao phi biết Thái hoàng thái hậu muốn triệu Quý phi tới, trong lòng thầm nghĩ Quý phi lần này gặp xui xẻo rồi, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng được giải tỏa, tâm trạng cũng cải thiện.
Trong cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề đang thử y phục.
Cuối thu đầu đông, thời tiết ngày càng lạnh, Chiết Chi đặc biệt gửi vài loại vải đến Thượng Phục Ti, bảo Thượng Phục Ti may hai bộ y phục mới.
Biết là y phục của Quý phi, Thượng Phục Ti không dám chểnh mảng, dùng tốc độ nhanh nhất để may xong, Trần ti chính đích thân đưa đến cung Vân Tụ để Quý phi mặc thử.
Sau khi Tiêu Hề Hề mặc thử, xác nhận kích cỡ vừa đúng, không cần chỉnh sửa.
Để lại y phục, Chiết Chi tiễn Trần ti chính ra ngoài.
Hai người vừa đi, Thanh Tùng vội vã chạy vào.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, có người từ cung Trường Lạc tới, nói Thái hoàng thái hậu mời người qua đó.”
Tiêu Hề Hề đang định thay bộ y phục mới ra, nghe vậy ngừng lại động tác.
“Có nói tìm bổn cung làm gì không?”
Thanh Tùng nhìn quanh “Nghe nói có chuyện tìm người.”
Bảo Cầm cho người trong phòng lui ra ngoài, chỉ còn lại nàng, Thanh Tùng và Quý phi.
Thanh Tùng nói tiếp “Nô tài vừa tốn chút tiền, người báo tin nói hôm nay Lao phi đã đến cung Trường Lạc.”
Bảo Cầm cảnh giác, vội vàng nói.
“Có phải Lao phi cố ý nói gì đó trước mặt Thái hoàng thái hậu không? Quý phi nương nương, hay là báo chuyện này với Hoàng thượng? Dù Thái hoàng thái hậu muốn làm gì người thật, nếu có Hoàng thượng ra mặt thì Thái hoàng thái hậu cũng không dám làm gì quá đáng với người.”
Tiêu Hề Hề thầm bói trong lòng.
Kết quả bói cho thấy lần này nàng gặp chút rắc rối nhưng không phải chuyện gì lớn.
Tuy nhiên để đảm bảo an toàn, nàng vẫn sai người nhắn với Hoàng đế.
Tiêu Hề Hề “Không cần nói nhiều, chỉ cần nói bổn cung đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu.”
Thanh Tùng trả lời “Vâng.”
Nếu đã phải đi gặp Thái hoàng thái hậu, Tiêu Hề Hề cũng không cần thay y phục nữa, trực tiếp mặc luôn y phục mới ra ngoài.
Tề hung nhu quần đỏ thẫm, phối với áo dài tay vàng đậm, trước ngực thêu hồ điệp mẫu đơn, điểm xuyết ngọc trai.
Màu sắc tươi sáng sống động làm vẻ ngoài của nàng càng thanh tú dễ thương.
Đội nghi trượng của Quý phi dừng trước cổng cung Trường Lạc.
Tiêu Hề Hề vịn tay Bảo Cầm xuống xe, chậm rãi đi vào cung Trường Lạc.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hoàng thái hậu.”
Thái hoàng thái hậu nhìn y phục nàng mặc, so với trang phục nhạt nhẽo mà Lao phi mặc thích mắt hơn rất nhiều.
Thích thì thích, nhưng nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở.
“Ai gia nghe nói gần đây ngươi bắt đầu nhúng tay vào chuyện trong cung.”
Tiêu Hề Hề liếc nhìn Lao phi đang quỳ bên cạnh, xem ra Bảo Cầm nói đúng, Lao phi quả nhiên đến cáo trạng với Thái hoàng thái hậu.