Thường công công quả đúng là người từng trải sóng to gió lớn, lúc này đối mặt với câu hỏi của Thái hoàng thái hậu vẫn bình tĩnh đáp lại.
“Hồi bẩm Thái hoàng thái hậu, những lời này đều do Hoàng thượng căn dặn, nô tài không nói sai chữ nào.”
Thái hoàng thái hậu nhìn phượng ấn trong tay hắn, rồi nhìn Quý phi đang quỳ bên cạnh, cảm thấy thái dương giật giật.
Chuyện quái quỷ gì đây?!
Bà vừa mới phạt Quý phi quỳ thì Hoàng đế đã sai người đưa phượng ấn cho Quý phi.
Chẳng phải Hoàng đế đang tát vào mặt bà sao?!
Thấy sắc mặt Thái hoàng thái hậu không ổn, Khổng nữ sử vội an ủi “Người bình tĩnh một chút, Hoàng thượng làm vậy cũng là vì tấm lòng hiếu thảo, không muốn người đã lớn tuổi mà vẫn phải nhọc lòng nhiều chuyện, người phải hiểu cho nỗi khổ của Hoàng thượng!”
Dù trong lòng Thái hoàng thái hậu nghĩ thế nào thì cũng không tỏ thái độ gì với Hoàng đế trước mặt nhiều người.
Thái hoàng thái hậu đương nhiên hiểu điểm này.
Bà hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực mới đè nén được cơn giận trong lồ.ng ngực.
“Được, nếu Hoàng đế đã nói vậy, ai gia còn có thể làm gì? Các ngươi muốn làm sao thì làm, ai gia không quản nữa.”
Khổng nữ sử đỡ bà đi về.
Lúc này Tiêu Hề Hề gọi bà lại.
“Thái hoàng thái hậu xin dừng bước!”
Thái hoàng thái hậu dừng lại, lạnh lùng nhìn nàng “Ngươi còn chuyện gì?”
Giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Tiêu Hề Hề “Thần thiếp còn cần phải quỳ tiếp không?”
Thái hoàng thái hậu “Ngươi phá hủy quy tắc trong cung, phải quỳ một canh giờ.”
Tiêu Hề Hề vội về ăn cơm, không muốn quỳ ở đây nữa, bèn nói.
“Thần thiếp trước khi làm việc không báo trước cho Thái hoàng thái hậu là sơ suất của thần thiếp, thần thiếp nhận phạt, nhưng sổ sách mà Lao phi phụ trách xảy ra vấn đề, có phải Lao phi cũng nên bị phạt?”
Nét mặt Lao phi thay đổi khi tự dưng bị điểm danh.
Nàng nhịn đau, nói “Sổ sách mà thần thiếp phụ trách xảy ra vấn đề khi nào? Quý phi nương nương đừng ngậm máu phun người.”
Tiêu Hề Hề mặc kệ nàng, chỉ nhìn Thái hoàng thái hậu, nói nhanh nhưng từng chữ rõ ràng.
“Nếu Thái hoàng thái hậu không tin, có thể triệu Lý phi đến hỏi. Khoảng thời gian này, Lao phi luôn dưỡng bệnh trong cung Yên Vũ, sổ sách do Lao phi quản lý đều giao cho Lý phi. Sau khi Lý phi kiểm tra, phát hiện sổ sách có hơn mười sai sót. Thần thiếp không biết là Lao phi tham ô, hay là do Lao phi giám sát không tốt hạ nhân để người khác thừa cơ hội chiếm lợi. Tóm lại, Lao phi nên chịu trách nhiệm chuyện này. Cũng vì vậy mà thần thiếp mới giao việc quản lý sổ sách cho phi tần khác. Xin Thái hoàng thái hậu minh xét!”
Thái hoàng thái hậu thấy nàng nói có sách, mách có chứng, không giống như đang nói dối. Hơn nữa tất cả sổ sách đều do Lý phi cất giữ, có sai sót hay không thì chỉ cần điều tra là biết, nàng không cần nói dối một chuyện dễ tra như vậy.
“Nếu ngươi biết sổ sách có vấn đề, tại sao không nói sớm?”
Tiêu Hề Hề “Lao phi đã theo Hoàng thượng nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, Hoàng thượng còn là người niệm tình cũ, thần thiếp không muốn làm khó Lao phi, nên mới không vạch trần chuyện này với mọi người.”
Thái hoàng thái hậu cười như có như không “Nói vậy, ngươi còn là người trọng tình trọng nghĩa, là ai gia trách lầm ngươi sao?”
Tiêu Hề Hề “Tình cảm của thần thiếp đều đặt trên người Hoàng thượng, mọi việc thần thiếp làm đều vì nghĩ cho Hoàng thượng.”
Lời cũng đã bị nàng nói hết, Thái hoàng thái hậu còn có thể nói gì?
Chỉ đành nói.
“Nếu ngươi nói sổ sách do Lao phi quản lý có vấn đề, vậy ngươi sai người điều tra, dù gì phượng ấn cũng đã nằm trong tay ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, ai gia không quản nữa.”
Tiêu Hề Hề “Vậy thần thiếp có cần quỳ tiếp không?”
Thái hoàng thái hậu không muốn để ý, nhưng bà cũng biết lúc này quả thật không cần phải lên mặt với Quý phi, chỉ vì niềm vui nhất thời không phải là chuyện người thông minh sẽ làm.
Bà chậm rãi nói “Nếu ai gia đã trách lầm ngươi, vậy ngươi về đi, sau này chuyện hậu cung giao cho ngươi, hy vọng ngươi không phụ lòng tin của Hoàng đế.”
Tiêu Hề Hề biết không cần quỳ nữa thì rất vui, vội vàng tạ ân.
“Đa tạ Thái hoàng thái hậu dạy dỗ!”
Thái hoàng thái hậu vịn tay Khổng nữ sử rời đi.
Còn chuyện Lao phi đắc tội Quý phi có bị trả thù hay không, Thái hoàng thái hậu cũng không muốn quản, người nào cũng khó đối phó, cứ để các nàng tự tranh đi!
Những người khác cũng đã giải tán.
Liễu Nhứ thấy vậy liền muốn dìu Lao phi lặng lẽ rời đi.
Tuy nhiên, hai người mới đi được hai bước thì đã bị ánh mắt sắc bén của Bảo Cầm phát hiện.
“Lao phi nương nương muốn đi đâu vậy?”
Lao phi và Liễu Nhứ đành phải dừng lại.
Tiêu Hề Hề được Bảo Cầm dìu đứng dậy.
Bảo Cầm cúi xuống giúp nàng phủi bụi trên váy.
Tiêu Hề Hề “Lao phi về dưỡng bệnh trước đi, ngày mai bổn cung sẽ bảo Lý phi và Mẫn tiệp dư đối chiếu sổ sách với cô, nếu tra ra sổ sách có vấn đề thật, hy vọng Lao phi có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.”
Sắc mặt Lao phi tái nhợt, không biết vì đau hay vì cái gì khác.
Nàng cắn môi “Thần thiếp không tham ô.”
Tiêu Hề Hề “Đương nhiên bổn cung hy vọng cô không tham ô, dù sao thì phụ thân cô cũng là thầy của Hoàng thượng, nếu tra ra cô tham ô, dù là phụ thân cô hay là Hoàng thượng đều sẽ mất hết mặt mũi.”
Sắc mặt Lao phi càng tái nhợt hơn.
Nàng gân cổ nói lại lần nữa.
“Thần thiếp thật sự không có tham ô!”
Dù nàng không ưa Quý phi, trong lòng thường oán hận nhưng nàng không nhất thiết vì chút lợi cỏn con mà tham ô.
Nhà mẹ của nàng không phải đại tộc to lớn gì, nhưng cũng là thế gia thư hương, xem thường nhất chính là hành vi trộm vặt như vậy.
Nàng tuyệt đối không làm ra mấy chuyện như tham ô!
Tiêu Hề Hề “Sự thật thế nào, điều tra sẽ biết.”
Lúc này nàng đang đói bụng, không có tâm trạng nói nhảm với Lao phi, nàng nhanh chóng cầm hộp gấm chứa phượng ấn từ tay Thường công công, dẫn Bảo Cầm và Thanh Tùng về cung Vân Tụ.
Thường công công cúi đầu hành lễ với Lao phi rồi quay người rời đi.
Trong sân rộng lớn chỉ còn lại Lao phi và Liễu Nhứ.
Lao phi vẫn đang lẩm bẩm.
“Ta thật sự không có tham ô.”
Liễu Nhứ nghiến răng “Chắc chắn là tay chân của đám hạ nhân không sạch sẽ! Bọn chúng ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, quen giả vờ đối tốt với người khác, nương nương nhân từ khoan dung, cho nên mới bị bọn chúng lừa gạt.”
Cánh tay phải của Lao phi đang bị thương, đau nhức dữ dội, đành vội về gọi thái y, chốc sau đã rời đi.
Sau khi về cung Vân Tụ, Tiêu Hề Hề ném phượng ấn lên bàn, trìu mến gọi.
“Ta đói quá! Lấy thứ gì đó cho ta ăn đi!”
Bảo Cầm và Thanh Tùng giật mình trước động tác thô bạo của nàng.
Bảo Cầm vội vàng chạy tới, cẩn thận nhặt hộp gấm đựng phượng ấn lên.
“Đây là phượng ấn, sao nương nương có thể tùy tiện vứt như vậy? Lỡ làm nó vỡ thì sao?”
Thanh Tùng cũng tới kiểm tra phượng ấn với Bảo Cầm, xác nhận nó còn nguyên vẹn, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Hề Hề vẫn thúc giục.
“Đi nấu món gì đó đi, mau đi mau đi!”
Bảo Cầm đành nói “Người ăn ít trái cây trước, nô tỳ bảo Tế Vũ đi chuẩn bị bữa tối ngay.”