Hầu bàn mỉm cười xin lỗi nói “Ngại quá, đừng nói là phòng riêng, cả bàn trong sảnh cũng chật kín, đây là bàn trống cuối cùng rồi.”
Tiêu Hề Hề đảo mắt, cười ranh mãnh.
“Ta nhớ Anh vương có một phòng riêng chuyên dụng ở đây, cho chúng ta ngồi nhờ một lát đi.”
Hầu bàn khó xử nói “Chuyện … chuyện này không hay lắm đâu?”
Đó là phòng riêng của Anh vương, ngoài Anh vương và những vị khách được Anh vương mời, không ai được phép sử dụng phòng riêng đó.
Nếu có người lén sử dụng phòng riêng đó mà bị Anh vương phát hiện, chắc chắn Anh vương sẽ nổi trận lôi đình.
Hầu bàn gánh không nổi trách nhiệm này.
Tiêu Hề Hề “Gọi chưởng quỹ của các ngươi tới đây, ta sẽ đích thân nói chuyện với ông ấy.”
Hầu bàn nhanh chóng gọi chưởng quỹ tới.
Vốn chưởng quỹ không muốn nhường phòng riêng của Anh vương, sau đó Tiêu Hề Hề nói nhỏ vào tai ông mấy câu.
Biểu hiện của ông tức thì thay đổi.
Ông vô thức nhìn Lạc Thanh Hàn, lấy hết can đảm quan sát cẩn thận, phát hiện dung mạo của vị lang quân này quả thật có hơi giống Anh vương.
Hai chân ông mềm nhũn, muốn quỳ xuống hành lễ nhưng Tiêu Hề Hề ngăn lại.
“Không cần đa lễ, chúng ta ra ngoài đi dạo, không muốn gây nhiều phiền phức.”
Chưởng quỹ không dám nói gì nữa, thành thật dẫn hai người vào phòng riêng.
Sau khi sắp xếp cho hai người xong, chưởng quỹ rời phòng riêng, lập tức phái người đến phủ Anh vương thông báo cho Anh vương chuyện Hoàng đế vi phục xuất tuần.
Chốc sau, vợ chồng Anh vương ngồi xe ngựa đến Lưu Quang Các.
Lúc hai người bước vào phòng riêng, đồ ăn vừa được bưng lên.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn thấy hai vợ chồng xuất hiện cũng không hề ngạc nhiên.
Vợ chồng Anh vương bước tới hành lễ.
Bộ Sanh Yên nói “Không biết bệ hạ và Quý phi nương nương đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa, mong được thứ tội.”
Lạc Dạ Thần nhìn Hoàng đế rồi nhìn Quý phi, trong lòng thầm nghĩ Hoàng đế quả đúng là thích Quý phi thật, thậm chí còn cố ý dẫn tới đây ăn cơm.
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Ngồi đi.”
Bốn người ngồi quanh bàn.
Bộ Sanh Yên nhìn một bàn đầy đủ các món, thầm nghĩ Hoàng đế hẳn đã dự đoán được họ sẽ đến nên mới gọi nhiều món như vậy.
Vợ chồng Anh vương nâng ly chào mừng Hoàng đế và Quý phi.
Tiêu Hề Hề uống một ngụm rượu, sau đó cầm đũa vui vẻ ăn.
Mới chẳng bao lâu mà tay nghề đầu bếp ở Lưu Quang Các đã cao hơn một bậc rồi!
Lạc Thanh Hàn hỏi “Tay huynh đã đỡ hơn chưa?”
Lạc Dạ Thần vỗ vỗ cánh tay, đắc ý nói “Sớm đã khỏi rồi, đại phu nói thân thể của ta tốt nên khỏi nhanh hơn người bình thường.”
Bộ Sanh Yên nghĩ thầm, đại phu chỉ nói mấy lời khách khí thôi, chàng còn xem là thật, rồi đi khoe với Hoàng đế, có phải ngốc không?
Lạc Thanh Hàn “Trẫm đã dạy Tĩnh vương một bài học rồi, sau này hai người cố gắng tránh xa đệ ấy một chút.”
Lạc Dạ Thần bất mãn nói “Người nên tránh xa phải là tên đó mới đúng, sau này ta gặp một lần sẽ đánh một lần!”
Bộ Sanh Yên ho hai tiếng, ra hiệu cho y nói ít lại.
Dù trong lòng bọn họ bất mãn với Tĩnh vương thì cũng không nên thể hiện trước mặt Hoàng đế, vì như vậy sẽ làm bản thân trông quá nhỏ mọn.
May là Lạc Thanh Hàn đã quen với tính khí thất thường của Lạc Dạ Thần, không mấy để ý chuyện này.
Hắn điềm tĩnh nói “Trẫm có chuyện muốn bàn với Anh vương.”
Lạc Dạ Thần kinh ngạc, Hoàng đế chủ động tìm y bàn bạc, chuyện hiếm thấy nha!
Y hiện giờ chỉ là một vương gia nhàn tản, trong tay chẳng có gì ngoài tiền, có thể bàn bạc chuyện gì được chứ?
Lạc Dạ Thần bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
“Ngài nói đi.”
Lạc Thanh Hàn nói về đề xuất mua vật tư mùa đông.
“Số tiền này lẽ ra do quốc khố chi trả, nhưng đại thần trong triều phản đối chuyện này. Trẫm không muốn lãng phí thời gian quý giá để tranh cãi với bọn họ nên muốn bàn chuyện này với huynh, mượn tiền từ Cao gia mua vật tư rồi đưa đến quận Phượng Dương. Nếu quận Phượng Dương bình an vô sự đương nhiên là chuyện vui. Nếu quận Phượng Dương không may gặp thiên tai, sau khi xong việc thì số tiền này sẽ được quốc khố trả lại Cao gia kèm theo lãi suất.”
Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên nhìn nhau.
Trong lòng Bộ Sanh Yên có rất nhiều suy nghĩ, nhưng nàng biết hiện giờ không phải lúc cho nàng nói, mấy chuyện này nên do Lạc Dạ Thần quyết định.
Trong lòng Lạc Dạ Thần đắc ý không tả được.
Trước đây toàn là y cầu xin Hoàng đế giúp đỡ, hiện giờ cuối cùng cũng đến lượt Hoàng đế cầu cứu y.
Mặt mũi ta đây to quá mà!
Bộ Sanh Yên thấy y cười lớn, lặng lẽ nhéo eo y, nhắc nhở y phải kiềm chế, đừng vui mừng ra mặt như vậy.
Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, hiếm khi Hoàng đế hạ mình chủ động cầu cứu, nếu chọc giận Hoàng đế thật, cuối cùng người xui xẻo vẫn là Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần giật mình, nụ cười trên mặt đông cứng lại.
Y che eo mình lại, quay đầu nhìn vương phi nhà mình “Nàng làm gì vậy?”
Bộ Sanh Yên trừng mắt nhìn y.
Lạc Dạ Thần tức thì rén ngang.
Y xoa xoa eo, không dám đắc ý nữa, ủ rũ hỏi.
“Bệ hạ cần bao nhiêu tiền?”
Lạc Thanh Hàn “Hai trăm vạn lượng bạc.”
Lạc Dạ Thần hất cằm, khinh thường xì một tiếng.
“Có chút tiền thế mà đám đại thần kia cũng không cho, đúng là một đám bủn xỉn! Bệ hạ yên tâm, ngày mai ta sẽ đưa tiền cho bệ hạ, bệ hạ muốn tiền mặt hay ngân phiếu?”
Lạc Thanh Hàn “Huynh không cần bàn bạc với Cao gia sao?”
Lạc Dạ Thần không khỏi lại cong đuôi lên, đắc ý cười.
“Không cần, ta cũng có phần trong công việc kinh doanh của Cao gia, mẫu phi ta lúc còn sống để lại cho ta rất nhiều tài sản, chỉ riêng tiền lời hàng năm của ta đã gần một trăm vạn lượng. Hai trăm vạn lượng đối với ta chỉ là chuyện nhỏ, một mình ta cũng tự bỏ ra được, không cần để Cao gia biết.”
Lạc Thanh Hàn cười như có như không “Đúng là Anh vương có khác, giàu có hào sảng.”
Lạc Dạ Thần càng thêm đắc ý “Ha ha, thứ khác ta không có, chỉ có tiền là nhiều!”
Bộ Sanh Yên im lặng ôm trán, không muốn nói thêm gì nữa.
Nàng một lần nữa cảm khái vô vàn.
May là đương kim Hoàng đế vẫn có chút tình cảm huynh đệ với Lạc Dạ Thần.
Nếu đổi thành một Hoàng đế máu lạnh tàn nhẫn, ích kỷ tham lam thì Lạc Dạ Thần đã trở thành miếng thịt trên thớt của người khác, dù sao thì tiền bạc cũng làm động lòng người.
Lạc Thanh Hàn nâng ly chạm vào ly của Lạc Dạ Thần.
“Chuyện lần này cảm ơn huynh.”
Lạc Dạ Thần ưỡn ngực “Là huynh đệ với nhau, khách sáo làm gì? Sau này nếu còn cần tiền thì cứ nói với ta, đại ca sẽ giúp đệ!”
Bộ Sanh Yên “……”
Tên ngốc này sao lời gì cũng dám nói hết vậy?!
Bộ Sanh Yên ngại ngùng nói “Bệ hạ, Anh vương một khi uống rượu vào thường hay nói nhảm, ngài đừng so đo với chàng.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Không sao, trẫm quen rồi.”
Lúc ba người bàn chuyện xong, chuẩn bị dùng bữa thì phát hiện dĩa trên bàn đã sạch trơn.
Thức ăn đâu?
Ba người cùng nhìn về phía Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề sờ sờ cái bụng no căng của mình, hài lòng ợ một tiếng.
Lạc Dạ Thần khó tin hỏi.
“Nhiều thức ăn thế này, cô ăn hết rồi?”
Tiêu Hề Hề cười ngọt ngào để lộ lúm đồng tiền ở khóe miệng.
“Ừm.”
Lạc Dạ Thần sửng sốt, nữ nhân này chẳng những trông giống Tiêu trắc phi, thậm chí lượng cơm cũng gần giống Tiêu trắc phi.
Trên đời có chuyện trùng hợp thế sao?