Trong tình huống thế này, thích khách thường được đưa đến phủ Kinh Triệu hoặc Hình bộ, giao cho người chuyên môn thẩn vấn.
Nhưng Tiêu Hề Hề không làm vậy.
Nàng đi thẳng đến chỗ thích khách, muốn xem đám thích khách dám hành thích Anh vương giữa ban ngày này là người thế nào?
Đám thích khách mặc quần áo của người thường, lúc này bọn chúng ngã xuống đất, toàn bộ bị đánh gãy tay gãy chân, hoàn toàn mất đi khả năng cử động, chỉ có thể kêu gào đau khổ.
Bọn chúng nói không phải tiếng phổ thông Đại Thịnh, ai nấy đều nghe không hiểu.
Tiêu Hề Hề không hiểu bọn chúng đang nói gì, nhưng nàng thấy giọng điệu của những lời này rất quen, hơi giống tiếng Nam Nguyệt.
Ống tay áo của thích khách bị lưỡi đao cắt đứt để lộ những hình xăm đen dày đặc trên cánh tay.
Tim Tiêu Hề Hề đập thình thịch khi nhìn thấy những hình xăm đó.
Thích khách lần này lẽ nào đến từ nước Nam Nguyệt?
Nàng cẩn thận quan sát tướng mạo của đám thích khách, lần nữa xác nhận bọn chúng quả thật là người Nam Nguyệt.
Cách đó không xa, Lạc Dạ Thần vẫn đang chửi bới.
Vừa rồi y có hơi sợ, bây giờ nguy hiểm đã qua, y chỉ còn tức giận.
Dám tấn công y giữa ban ngày, đám thích khách này đúng là chả coi y ra gì!
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Thượng Khuê nhắc nhở “Nương nương, người của Tuần Phòng Ti sắp đến đây rồi.”
Não Tiêu Hề Hề nhanh chóng xoay chuyển.
Đám thích khách này xuất hiện quá đột ngột, rõ ràng là cố ý thu hút chú ý của người khác.
Một khi bọn chúng bị bắt, thân phận người Nam Nguyệt sẽ không giấu được.
Dù Hoàng đế có nghĩ thế nào thì triều đình hậu cung cũng sẽ có người lấy chuyện này ra bàn tán, nói Nam Nguyệt có ý đồ xấu với Đại Thịnh, đến lúc đó công chúa Nam Nguyệt nàng đây sẽ trở thành kẻ chủ mưu.
Nếu Hoàng đế nhất quyết không trị tội nàng, không chỉ triều đình hậu cung nắm mãi không buông, mà cả Anh vương cũng có thể sẽ oán hận Hoàng đế.
Suy cho cùng, lần này Anh vương suýt chết dưới tay thích khách Nam Nguyệt, y là nạn nhân trực tiếp.
Thấy người của Tuần Phòng Ti sắp đến gần.
Tiêu Hề Hề nói nhỏ với Thượng Khuê.
“Giết hết đám thích khách này, không chừa ai sống sót.”
Nói xong, nàng ngã xuống đất, như muốn tránh gì đó, sợ hãi hét lên.
“A, có ám khí! Bọn chúng còn giấu ám khí!”
Thượng Khuê chưa kịp nghĩ kĩ lời của Quý phi thì tay đã lần nữa rút bội đao bên hông hém thích khách ở gần Quý phi nhất, đồng thời nghiêm giọng hét lên.
“Mau, bảo vệ Quý phi nương nương!”
Các Ngọc Lân vệ tràn về phía trước.
Số thích khách còn lại đều bị g.iết chết, thậm chí cả thi thể cũng bị chặt thành từng mảnh.
Khi người của Tuần Phòng Ti vội vã tới nơi thì tất cả thích khách đều đã chết.
Bọn họ nhìn thi thể bê bết của thích khách, rồi lại nhìn đám Ngọc Lân vệ cả người đầy máu, vẻ mặt dữ tợn, muốn chửi nhưng lại không dám lên tiếng, vẻ mặt khó tránh khỏi có hơi méo mó.
Rồi bảo bọn họ làm sao bắt người? Làm sao thẩm vấn thích khách? Làm sao điều tra chân tướng?
Tiêu Hề Hề được người khác dìu đứng dậy.
Nàng ôm ngực, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, rõ là đang sợ hãi.
“Sao ban ngày lại xuất hiện nhiều thích khách vậy chứ? Cũng may lúc bổn cung ra ngoài mang theo nhiều người, nếu không sợ là hôm nay bổn cung không thể giữ được mạng nhỏ này rồi.”
Người của Tuần Phòng Ti vội nhận lỗi.
Công tác an ninh trong thành trước giờ do Tuần Phòng Ti phụ trách, bây giờ trong thành xuất hiện thích khách, rõ ràng là sơ suất của Tuần Phòng Ti.
Trong số những người bị hành thích hôm nay có cả Anh vương, đồng thời là người đứng đầu của đội tuần tra ở Tuần Phòng Ti.
Y vừa là nguyên đơn vừa là bị đơn, chuyện này có hơi xấu hổ.
Lạc Dạ Thần không hề thấy xấu hổ, y quát lớn, nhất định phải chặt đám thích khách này thành từng mảnh, ném xác ra ngoài cho chó ăn!
Chẳng bao lâu sau, người của phủ Kinh Triệu cũng đến.
Phủ doãn Mai Quảng Đào hít một hơi thật sâu ngay khi nhìn thấy hiện trường.
Anh vương và Quý phi bị hành thích giữa ban ngày, đây chắc chắn là vụ án lớn.
Nhưng thích khách đã chết hết, một người sống cũng không có, thậm chí còn không nhận dạng được thi thể.
Rồi án này làm sao tra đây?!
Mai Quảng Đào thầm than khổ, đã cuối năm rồi, tự dưng xảy ra án lớn như vậy, xem ra Tết này không ăn được nữa rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Y cảm thấy chân tóc bị gió hất ngược ra sau một khoảng, trước trán lạnh buốt.
Tất cả thi thể của thích khách đều tạm thời chuyển đến phủ Kinh Triệu.
Người của Tuần Phòng Ti ở lại dọn dẹp hiện trường, điều tra lai lịch của thích khách.
Lạc Dạ Thần được hộ tống về phủ Anh vương.
Sau khi Bộ Sanh Yên nhận được tin, vội vàng trở về phủ.
Lạc Dạ Thần nhân cơ hội kể khổ, giả vờ đáng thương, cuối cùng chuyện y lén uống rượu hoa cứ thế bị lờ đi.
Mối quan hệ giữa hai vợ chồng trở lại như cũ.
Tiêu Hề Hề trở về cung.
Cung Vân Tụ lập tức truyền Phương thái y.
Hoàng đế cũng gác lại việc triều chính, vội vã đến cung Vân Tụ thăm Quý phi.
Chẳng bao lâu sau, mọi người trong cung đều biết Quý phi ngã bệnh.
Có người âm thầm đi nghe ngóng nguyên nhân bệnh tình của Quý phi, chẳng mấy chốc biết được Quý phi ở ngoài cung bị hành thích, hẳn là Quý phi sợ đến ngã bệnh, còn về đám thích khách thì đã chết hết, không biết từ đâu đến.
Trong cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề tựa vào ghế sập, trong tay cầm ly trà sữa nóng uống ngon lành.
Nàng mặc váy rộng, mặt không trang điểm, vì trong phòng đốt địa noãn nên nhiệt độ khá cao, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhìn rất khỏe mạnh, không hề có bệnh tật gì.
Phương Vô Tửu ngồi ghế thấp bên cạnh, trên tay cầm tách trà hoa cúc cẩu kỷ, dáng vẻ nhàn nhã như thần tiên.
Lạc Thanh Hàn vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng này.
Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu đứng dậy hành lễ.
Lạc Thanh Hàn kiểm tra Tiêu Hề Hề trước, thấy nàng bình an vô sự mới thật sự yên tâm.
Hắn ngồi trên ghế sập, trầm giọng hỏi.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hề Hề vừa mới kể cho Phương Vô Tửu xong, bây giờ nàng phải lặp lại lần nữa.
Lạc Thanh Hàn nghe nàng nói xong, mày cau chặt.
“Nói vậy, đám thích khách đó đúng là nhắm vào nàng?”
Tiêu Hề Hề “Chắc là vậy, hành thích Anh vương chỉ là để thu hút chú ý, làm lớn chuyện đến mức có thể.”
Như vậy đã có thể giải thích tại sao chúng dám hành thích giữa ban ngày.
Thông thường thích khách sẽ chọn thời điểm ít người để ra tay, tránh nảy sinh rắc rối.
Nhưng mười lăm thích khách này thì làm ngược lại, rõ ràng là cố ý.
Phương Vô Tửu “Cho nên muội sai người giết hết đám thích khách đó?”
Tiêu Hề Hề “Tình hình lúc đó cấp bách, ta không nghĩ ra cách nào tốt hơn. Nếu đám thích khách nhắm vào ta thì chắc chắn bọn chúng đã chuẩn bị lời khai từ trước. Một khi bọn chúng bị bắt, nhất định sẽ tìm mọi cách hắt nước bẩn lên người ta, ta không thể cho bọn chúng cơ hội này.”
Phương Vô Tửu “Muội chờ rồi xem, ngày mai nhất định sẽ có quan văn luận tội muội, nói muội ngang ngược thành thói, dung túng cho thị vệ tùy tiện giết người.”
Tiêu Hề Hề “Mặc kệ bọn họ nói gì, dù sao ta cũng không nghe thấy.”