Lúc hai người về tới noãn các, áo choàng đã ướt đẫm, trên tóc có rất nhiều bông tuyết, sờ vào cũng thấy ướt.
Trong sơn trang có suối nước nóng tự nhiên.
Không có gì thoải mái hơn việc ngâm mình trong suối nước nóng vào ngày tuyết rơi.
Hai người cùng ngâm trong một hồ.
Ban đầu Tiêu Hề Hề có hơi ngượng, nhưng sau đó nàng nhận ra Lạc Thanh Hàn còn mất tự nhiên hơn nàng, nàng mới thấy thoải mái.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng chẳng thể làm gì, nhìn một chút cũng không sao.
Tiêu Hề Hề ngâm mình trong nước nóng có hơi buồn ngủ, dựa vào thành hồ bằng phẳng trơn bóng, lười biếng hỏi.
“Chàng định làm gì với khối hổ phách đó? Ém chuyện này xuống hả?”
Dù con rồng trong khối hổ phách có biến mất như thế nào đi nữa, chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng đó là lỗi của Hoàng đế.
Dù sao đây cũng là một triều đại mà nhật thực vừa xuất hiện thì ai cũng muốn Hoàng đế viết chiếu nhận tội.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Không giấu được, chuyện này do người khác sắp đặt từ trước, từ lúc khối hổ phách được đưa vào cung cho đến lúc điềm lành biến mất đều có người lặng lẽ theo dõi, lúc chúng ta biết tin điềm lành biến mất thì ngoài cung đã có người lan tin rồi.”
Tiêu Hề Hề “Chàng sớm đã biết khối hổ phách kia có vấn đề rồi sao?”
Lạc Thanh Hàn “Ban đầu ta chỉ nghĩ thời điểm khối hổ phách xuất hiện quá trùng hợp, còn tưởng có người cố ý không muốn triều đình mua vật tư mùa đông cho quận Phượng Dương nên mới cố ý tạo ra điềm lành này, không ngờ mục đích thật sự của bọn chúng là ở đây.”
Điềm lành kia từ đầu đến cuối chẳng qua là một cái bẫy, chỉ vì muốn hắt nước bẩn vào người hắn.
Tiêu Hề Hề “Trông chàng không lo lắng chút nào, có phải chàng đã có cách xử lý rồi không?”
Lạc Thanh Hàn “Xem tình hình trước, để xem lần này đám người nào sẽ nhảy ra.”
Trong triều gần đây rất loạn, luôn có người nhảy tới nhảy lui, cố hết sức làm hắn khó chịu.
Hắn vừa lúc nhân cơ hội này xem thử, chủ mưu đứng sau đám người đó là ai?
Tắm rửa xong, hai người ăn cừu nướng nguyên con.
Ngoài trời tuyết rơi lất phất, trong phòng ấm áp tỏa hương.
Mùi thơm của thịt cừu nướng lan trong không khí, làm người khác thèm chảy nước bọt.
Tiêu Hề Hề ăn cực kỳ vui vẻ, không biết bên ngoài đang loạn đến mức nào.
Tin đồn về điềm lành biến mất chỉ trong nửa ngày đã lan truyền khắp thành Thịnh Kinh, dân chúng đang bàn tán chuyện này, trong lòng lo lắng không thôi, sợ ông trời vì chuyện này mà trách phạt bọn họ.
Đầu tiên là cướp vật tư, sau đó là điềm lành biến mất, hai chuyện trùng hợp xảy ra cùng lúc đều có liên quan đến thiên tử.
Chuyện này làm mọi người liên tưởng đến Hoàng đế.
Có người nói Hoàng đế hành động bất chính, phạm phải sai lầm, làm ông trời bất mãn.
Có người còn nói bên cạnh Hoàng đế có kẻ xấu, kẻ xấu làm ảnh hưởng đến vận khí của Hoàng đế, khiến điềm lành biến mất.
Kẻ xấu trong miệng bọn họ không ai khác chính là Quý phi.
Một khi chuyện liên quan đến Quý phi thì có rất nhiều chuyện để nói.
Ví như Quý phi mê hoặc Hoàng đế, khiến Hoàng đế đốt tấu chương trước mặt nhiều người.
Hoặc như Quý phi chèn ép các phi tần khác, độc chiếm quyền lực, khiến Hoàng đế độc sủng mình nàng.
Còn có người liên kết với chuyện nhật thực trước đó, cho rằng nhật thực khi đó là dấu hiệu cho thấy Quý phi là yêu phi, nếu không nhiều phi tần như thế, tại sao chỉ có nàng bị hành thích trong lúc nhật thực?
Tóm lại.
Sở dĩ điềm lành biến mất là lỗi của Hoàng đế, không thì là lỗi của Quý phi.
Giữa hai người phải có một người chịu trách nhiệm.
Đêm nay, chắc chắn nhiều người không ngủ được.
Các quan lại thức khuya viết tấu chương, nghĩ cách can gián Hoàng đế trong buổi triều sáng mai, nhất định phải bắt Hoàng đế trừng trị Quý phi.
Tuy nhiên.
Hôm sau lúc bọn họ vào cung mới biết hôm qua Hoàng đế đã rời cung, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Không có Hoàng đế, buổi triều đương nhiên phải hủy bỏ.
Các quan lại vây quanh đại thần Nội các, xin họ đưa ra ý kiến.
Các đại thần Nội các cũng đau đầu nhức óc.
Bọn họ có thể làm gì?
Dù bọn họ có nhiều ý tưởng đến đâu, không tìm được Hoàng đế thì cũng vô ích.
Triều thần rời cung, nhanh chóng giải tán, mỗi người về phủ nha của mình.
Tin đồn không dừng lại ở đó mà lan truyền ngày càng mạnh mẽ.
Tất cả mũi nhọn đều chỉ vào Hoàng đế và Quý phi.
Chỉ còn thiếu bước chỉ tay thẳng mặt mắng bọn họ là hôn quân và yêu phi.
Trong phủ Tĩnh vương.
Lạc Diên Chi đang tựa vào ghế sập, chiêm ngưỡng điệu múa uyển chuyển của các vũ cơ.
Phụ tá bước vào hành lễ.
Lạc Diên Chi vẫy tay.
Các vũ cơ lập tức ngừng múa rồi lui ra ngoài, trong số đó có một vũ cơ lớn gan, lúc xoay người không quên nháy mắt với Tĩnh vương.
Lạc Diên Chi khẽ cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh càng thêm quyến rũ.
Y hơi ngồi thẳng dậy, thản nhiên hỏi.
“Chuyện thế nào rồi?”
Nét mặt phụ tá vui mừng “Đã truyền tin ra ngoài, bây giờ mọi người đều đang mắng Hoàng thượng và Quý phi, chuyện này dù thế nào thì bọn họ cũng phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không triều thần và dân chúng nhất định sẽ oán hận, mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà vương gia dự liệu.”
Lạc Diên Chi nhếch môi “Phản ứng của Hoàng thượng thế nào?”
Phụ tá thành thật trả lời “Nghe nói hôm qua Hoàng thượng nổi giận, sau đó đưa Quý phi rời cung, hiện giờ không biết ở đâu, chắc hẳn là đang bực bội, không biết giải quyết thế nào, nên dứt khoát trốn đi để yên tĩnh.”
Lạc Diên Chi “Bổn vương xem hắn trốn được bao lâu, người trong triều đã sắp xếp xong chưa?”
Phụ tá “Mọi việc đã sắp xếp xong, vương gia cứ chờ xem kịch hay đi.”
Lạc Diên Chi lại cười, sau đó chợt nhớ đến chuyện gì, nụ cười nhạt đi một chút.
“Tiêu Lăng Phong chết thật rồi sao?”
Nhắc tới chuyện này, phụ tá trịnh trọng nói “Theo thám tử báo lại, cả đội vận chuyển bị diệt gần hết, hẳn là Tiêu Lăng Phong không thoát được.”
Lạc Diên Chi “Tiếp tục điều tra, bổn vương muốn sống thấy người, chết thấy xác.”
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức làm y thấy hơi lo, sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì đó.
Phụ tá chắp tay đáp “Vâng!”
Hôm nay Lạc Dạ Thần chỉ muốn ra ngoài ăn cơm với bạn, nhưng không ngờ bạn bè của y đều đang bàn luận chuyện quận Phượng Dương.
Bọn họ nói vật tư được vận chuyển đến quận Phượng Dương bị đạo tặc cướp, triều đình tổn thất nặng nề, sau đó nói điềm lành do quận Phượng Dương dâng lên đã biến mất …
Lạc Dạ Thần nghe xong sững sờ một lúc.
Y không ngờ chỉ trong hai ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đột nhiên có người quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần, nháy mắt hỏi.
“Vương gia, trước đó ta nghe nói Hoàng thượng mượn tiền của ngài, có thật không?”
Lạc Dạ Thần hỏi ngược lại “Ngươi nghe ai nói?”
Người đó nói “Tự dưng ngài đến tiền trang rút một số tiền lớn, sáng sớm ngài lại đích thân mang mười mấy thùng nặng trịch vào cung, chuyện này rất nhiều người biết, tiền mua vật tư của Hoàng thượng là ngài cho mượn phải không? Bây giờ vật tư bị cướp, Hoàng thượng mất hết tiền, ngài có thể lấy lại hai trăm vạn lượng kia không?”
Nghe vậy, những người khác cũng sáp đến gần hỏi y định làm sao đòi tiền Hoàng đế?