Tiêu Hề Hề dẫn Lạc Thanh Hàn đi ngắm tất cả đèn lồng.
Lúc đầu, Lạc Thanh Hàn còn vật lộn một lúc, cố xác định xem nàng đang vẽ gì.
Sau đó, hắn dứt khoát từ bỏ, mặc nàng muốn nói gì thì nói, nàng vui là được.
Những bông tuyết mỏng mềm mại lặng lẽ rơi.
Tuyết lại rơi rồi.
Lạc Thanh Hàn giơ tay phủi bông tuyết bên tóc mai của Tiêu Hề Hề, nhỏ giọng nói.
“Về thôi.”
Tiêu Hề Hề gật đầu, cùng hắn trở vào phòng.
Trước khi ngủ, hai người tắm rửa như thường lệ.
Trong lúc tắm, Lạc Thanh Hàn luôn nhắm mắt ngồi đó bất động, giống như một ông lão đang ngồi thiền.
Tiêu Hề Hề vốn không muốn làm gì, nhưng thấy hắn như vậy, nàng lại kiềm không được muốn chọc hắn.
Nàng dựa vào thành hồ, di chuyển từ từ về phía Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn phát hiện động tĩnh, nhưng hắn không mở mắt, chỉ lạnh giọng hỏi.
“Nàng làm gì đấy?”
Tiêu Hề Hề di chuyển đến cạnh hắn ngồi xuống, cố ý dùng vai mình chọc chọc cánh tay hắn, cười hỏi “Ta có chuyện muốn hỏi chàng.”
Lạc Thanh Hàn cảm giác được sức nóng truyền đến trên cánh tay, lông mi run rẩy.
Hắn từ từ mở mắt, lộ ra con ngươi đen như mực.
Hắn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm u ám.
Mái tóc đen dài của nàng bồng bềnh trên mặt nước, hơi nước bốc lên, những giọt nước từ từ trượt xuống chiếc cổ trắng ngần, đôi má trắng nõn hơi ửng hồng, đôi mắt mờ sương trông hơi ướt át.
Lúc này, nàng giống như yêu tinh vừa ra khỏi nước, ngây thơ lại quyến rũ, toát ra sức hút chết người.
Ánh mắt của hắn làm Tiêu Hề Hề hơi căng thẳng, vô thức muốn trốn đi, nhưng sau đó nàng nghĩ bây giờ bọn họ không thể làm gì, có gì để trốn chứ?
Vì thế nàng cứng rắn không cử động.
Nàng cố ý cười nghịch ngợm trêu chọc “Chàng cũng hai mươi mốt tuổi rồi mà vẫn chưa ấy ấy, nhịn có khó chịu không?”
Lạc Thanh Hàn lạnh giọng hỏi lại “Biết ta nhịn khó chịu, nàng còn tới đây chọc vào ta?”
Tiêu Hề Hề “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu chàng nhịn không được nữa có thể nói ta biết, tuyệt đối đừng nhịn để rồi hỏng mất.”
Lạc Thanh Hàn “Nói với nàng thì có ích gì? Nàng có thể giúp ta à?”
Tiêu Hề Hề “Được chứ.”
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng, ánh mắt ngày càng u tối, lộ ra từng tia nguy hiểm.
Chuyện đến nước này, Tiêu Hề Hề có hơi muốn lùi bước, nhưng cuối cùng nàng vẫn lấy hết can đảm, chủ động đưa tay ôm eo Lạc Thanh Hàn.
Lúc nàng sáp tới gần, cơ thể Lạc Thanh Hàn lập tức cứng đờ.
Tất cả các cơ trong người hắn căng cứng, cả sợi dây gọi là lý trí trong đầu hắn cũng căng thẳng.
Dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đứt ngay.
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng hôn môi hắn, sau đó thì thầm vào tai hắn vài câu, rồi đưa tay trượt xuống th.ân dưới của hắn.
…… ây da da, mau nhắm mắt lại ……
Theo kinh nghiệm phong phú của Tiêu Hề Hề đúc kết được trong những cuốn truyện đồi trụy, một xử nam chưa từng ấy ấy như Lạc Thanh Hàn chắc sẽ giải quyết nhanh chóng.
Tuy nhiên, nàng đã đánh giá thấp khả năng của Lạc Thanh Hàn.
Tên nam nhân này nhịn rất giỏi!
Lúc hai người ra khỏi bồn tắm, hai cánh tay Tiêu Hề Hề mỏi nhừ không nhấc lên được, lòng bàn tay vốn trắng nõn mềm mại đã đỏ ửng vì cọ sát.
Nàng không khỏi lo lắng cho cuộc sống trên giường của mình sau này.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên Tiêu Hề Hề vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay nàng.
Nhớ lại những động tác vụng về cũng như khuôn mặt đỏ bừng của nàng, rõ ràng nàng rất xấu hổ nhưng lại cố ra vẻ như không có gì, khiến hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Trước đây cứ nghĩ rằng, thích thì cứ thích thôi.
Phải đến khi có được tình yêu thật sự, hắn mới nhận ra tình yêu có thể tiếp tục phát triển.
Ở cạnh nàng thêm một ngày, tình yêu dành cho nàng sẽ lớn dần lên.
Năm này qua năm khác, cứ thế tích lũy dần.
Mãi mãi không kết thúc.
……
Chớp mắt đã đến đêm giao thừa.
Trong cung tổ chức gia yến như thường lệ.
Thái hoàng thái hậu và Hoàng đế vẫn ngồi vị trí trên cao, các phi tần ngồi phía dưới.
Dù mọi người đang nói cười, nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn cảm thấy khung cảnh có hơi yên tĩnh, không còn sôi nổi như lúc Thịnh Vĩnh Đế còn sống.
Thịnh Vĩnh Đế có rất nhiều con, bữa cơm giao thừa hàng năm đều mang mọi người lại gần nhau, không khí rất náo nhiệt.
Không giống bây giờ, trong đại điện chỉ có mười mấy phi tần, cả một hoàng tử công chúa cũng không có.
Thái hoàng thái hậu không khỏi thở dài.
“Lại thêm một năm trôi qua, năm nay có thêm vài người mới vào cung, nhưng con nối dõi thì vẫn không có tin tức gì, cả tin tức mang thai cũng không có, mỗi lần ai gia nghĩ đến chuyện này đều không khỏi lo lắng.”
Lời này vừa nói ra, động tác của mọi người đồng loạt dừng lại, tiếng nói chuyện đùa giỡn cũng trầm xuống.
Ánh mắt của các phi tần đổ dồn vào Hoàng đế.
Bọn họ muốn sinh con, nhưng Hoàng đế không cho bọn họ cơ hội này.
Lạc Thanh Hàn giả như không nhận ra ánh mắt của mọi người, thản nhiên trả lời.
“Trẫm còn trẻ, chuyện con cái không cần vội.”
Trong lòng Thái hoàng thái hậu không hài lòng với thái độ của hắn, nhưng ngoài mặt không thể hiện gì, chỉ bất lực cười cười.
“Thôi vậy, chuyện này người tự hiểu là được, ai gia không nên nói nhiều, kẻo làm người ghét bỏ.”
Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu ăn chút gì đi.”
Hắn vừa nói vừa đích thân gắp cho Thái hoàng thái hậu một đũa thức ăn.
Thái hoàng thái hậu ăn một miếng, mỉm cười khen Hoàng đế hiếu thuận.
Mọi người cũng nhân cơ hội khen Hoàng đế, đủ loại lời hay ý đẹp tuôn như nước chảy.
Theo truyền thống, trong gia yến đêm giao thừa hàng năm, các phi tần sẽ được thăng chức vị.
Chỉ cần trong năm nay phi tần không phạm sai lầm gì, không bị Hoàng đế ghét bỏ, thường thì sẽ được thăng chức vị.
Có thể xem như là phần thưởng của Hoàng đế dành cho các phi tần suốt năm qua.
Năm ngoái Hoàng đế không thăng chức vị cho phi tần nào, theo lý mà nói thì năm nay phải thăng chức vị một lần.
Tuy nhiên mãi đến khi gia yến kết thúc, Hoàng đế vẫn không có ý thăng chức vị cho phi tần.
Các phi tần đương nhiên vô cùng thất vọng.
Không có sủng ái đã đành, cả thăng chức vị mỗi năm một lần cũng không còn.
Bọn họ ở trong hậu cung còn có ý nghĩa gì nữa?
Có người thầm hối hận, nếu biết sớm thế này lẽ ra ban đầu không nên vào cung.
Cũng có người càng chán chường càng dũng cảm, trong lòng trăn trở suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao để phá vỡ tình trạng trì trệ hiện giờ trong hậu cung?
Sau gia yến, mọi người tụ tập với nhau.
Thái hoàng thái hậu mệt mỏi, chẳng bao lâu thì thấy buồn ngủ.
Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có trẫm là được rồi.”
Tất cả phi tần cũng đều đồng thanh phụ họa, lần lượt thể hiện lòng hiếu thảo.
Thái hoàng thái hậu cũng không kiên trì, sau khi nói khách khí mấy câu thì đứng dậy, được nữ sử dìu đi.
Thái hoàng thái hậu vừa đi, tâm tư của các phi tần cũng bắt đầu trỗi dậy.
Cảnh phi mỉm cười đề nghị “Bệ hạ, chúng thần thiếp chỉ ngồi không cũng chán quá, hay là cho người gảy đàn nhảy múa? Thần thiếp nhớ có rất nhiều tỷ muội ở đây hát múa giỏi, hay là để các tỷ muội hiến một khúc cho bệ hạ?”