Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 783

Trưởng công chúa Hoa An chuẩn bị lễ vật vào cung.

Đầu tiên nàng đến ngự thư phỏng cầu kiến Hoàng đế.

Tuy nhiên, Hoàng đế không gặp nàng, một câu không rảnh đã đuổi nàng đi.

Nàng bất lực, chỉ đành đưa lễ vật cho Thường công công.

“Bổn cung nghe nói Quý phi nương nương thích món ngon. Đây là bánh ngọt sở trường do đầu bếp trong phủ chuẩn bị. Đầu bếp trong phủ không có gì giỏi, nhưng tay nghề làm bánh ngọt không ai sánh bằng, dù có tiền thì ở ngoài cũng không mua được, bên trong còn có cách làm. Ngoài ra, còn có một số thuốc bổ điều dưỡng cho thân thể của nữ tử. Mong công công có thể giúp bổn cung chuyển cho Hoàng thượng. Lần này Ngữ Nhiên làm chuyện hồ đồ, bổn cung đã dạy con bé một bài học rồi, bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Cũng mong Hoàng thượng có thể giơ cao đánh khẽ, đừng so đo với một đứa ngốc như con bé.”

Thường công công nhận hộp gấm nàng đưa sang, cười đáp “Nô tài nhất định sẽ chuyển lời giúp người.”

“Vậy xin nhờ công công.”

Trưởng công chúa Hoa An vừa nói vừa đưa sang một túi tiền.

“Chỉ chút tiền trà bánh mong công công nhận cho, chuyện của Ngữ Nhiên mong công công nói vài lời tử tế trước mặt Hoàng thượng.”

Đối phương là cô mẫu của Hoàng đế, thân phận cao quý, còn đã hạ mình rất thấp, nếu Thường công công trực tiếp từ chối, ngược lại sẽ tỏ ra quá cao ngạo.

Hắn đưa tay nhận túi tiền, cười nói “Công chúa điện hạ khách khí rồi, đây là bổn phận của nô tài.”

Sau khi tiễn Trưởng công chúa Hoa An đi, Thường công công cầm hộp gấm trên tay trở lại ngự thư phòng.

Hắn chuyển lại từng lời của Trưởng công chúa Hoa An với Hoàng đế, đồng thời còn lấy túi tiền ra.

Mở túi ra có năm tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng.

Lạc Thanh Hàn chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi.

“Cho ngươi thì ngươi cầm lấy, còn những thứ kia sai người mang đến cho Quý phi.”

Thường công công cung kính đáp “Vâng.”

Hiện giờ hắn là đại thái giám bên cạnh Hoàng đế, cũng là tổng quản nội thị trong hậu cung, mỗi ngày có rất nhiều người tìm cách đưa tiền cho hắn, nhưng không phải tiền nào cũng nhận được, còn phải nhìn người nhìn việc.

Quan trọng nhất là dù có nhận gì cũng phải báo một tiếng với Hoàng đế để Hoàng đế yên tâm.

Những thứ mà Trưởng công chúa Hoa An mang tới đều được gửi đến cung Vân Tụ.

Tiêu Hề Hề không biết Hạ Ngữ Nhiên nói gì sau lưng mình, nàng chỉ biết bánh ngọt của Trưởng công chúa Hoa An gửi đến thật sự rất ngon.

Trưởng công chúa Hoa An cũng là người hiểu biết, không chỉ gửi bánh ngọt mà còn gửi cả cách làm.

Sau này mỗi khi Tiêu Hề Hề muốn ăn thì có thể nhờ Bảo Cầm và Tế Vũ làm, rất tiện lợi.

Còn số thuốc bổ kia thì Tiêu Hề Hề không quan tâm lắm, sau khi được đưa tới thì cất vào kho.

Trong kho có rất nhiều thuốc bổ như thế, đều là Hoàng đế phái người mang đến bồi bổ cho Tiêu Hề Hề, dù nàng uống mỗi ngày cũng không uống hết.

Sau đó Trưởng công chúa Hoa An đến cung Trường Lạc.

Hôm nay tâm trạng của Thái hoàng thái hậu không tốt, cũng không rời cung đến chùa Quang Chiếu bái Phật, định nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, biết Trưởng công chúa Hoa An tới thì tinh thần bà cũng khá hơn một chút.

Trưởng công chúa Hoa An thấy sắc mặt bà không tốt, quan tâm hỏi.

“Mẫu hậu sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Đã gọi thái y chưa?”

Thái hoàng thái hậu tựa vào gối mềm, thở dài “Già rồi khó tránh khỏi mắc bệnh lặt vặt, gọi thái y rồi, cũng uống thuốc rồi, không có gì nghiêm trọng, hôm nay con vào cung là vì chuyện của Ngữ Nhiên phải không?”

Giữa hai mẹ con không có gì giấu được, hai mắt Trưởng công chúa Hoa An lập tức đỏ lên, nói chuyện ngu ngốc của con gái mình.

Thái hoàng thái hậu nghe xong mới biết chuyện giữa Hạ Ngữ Nhiên và Lạc Diên Chi còn liên quan đến Quý phi.

Thái hoàng thái hậu chợt nhận ra “Chẳng trách Hoàng đế lại giận như vậy.”

Trưởng công chúa Hoa An lau nước mắt nói “Bây giờ con cũng không cầu xin Hoàng thượng khôi phục thân phận quận chúa cho Ngữ Nhiên, chỉ mong Ngữ Nhiên có thể an phận một chút, đừng gây thêm phiền phức gì nữa.”

Thái hoàng thái hậu vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, nhẹ giọng an ủi.

Lúc Trưởng công chúa Hoa An rời đi, còn mang theo hai ma ma nổi tiếng ghiêm khắc.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Hạ Ngữ Nhiên phải chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc từ hai ma ma.

Ăn uống ngủ nghỉ, cách đứng cách nằm, cách cư xử với người khác đều phải học lại từ đầu, học không tốt sẽ bị phạt.

Các ma ma trong cung có thủ đoạn rất tinh vi, có nhiều cách khiến người khác sống không bằng chết nhưng vẫn không để lại dấu vết nào.

Lúc đầu Hạ Ngữ Nhiên cố giãy giụa kháng cự, về sau bị tra tấn sống dở chết dở, nàng biết đối đầu trực diện sẽ không có kết quả tốt nên chỉ đành nhịn, nỗ lực học tập quy tắc.

Hai ngày sau, thân thể Thái hoàng thái hậu đã khôi phục phần nào.

Bà lại đến chùa Quang Chiếu nghe cao tăng giảng Phật pháp.

Lần này bà về cung mang theo rất nhiều hương liệu được sản xuất ở chùa Quang Chiếu.

Thái hoàng thái hậu đặc biệt hạ lệnh phân phát một số hương liệu cho phi tần các cung, bà nói hương liệu này có Phật tính, có thể bảo vệ bình an, xua đuổi tà ma.

Mọi người đương nhiên không dám từ chối lòng tốt của trưởng bối, ai nấy vui vẻ cảm tạ nhận lấy.

Cung Vân Tụ cũng nhận được hương liệu từ cung Trường Lạc.

Theo phong tục, năm mới có nửa tháng nghỉ lễ, từ đêm giao thừa đến tết Nguyên Tiêu.

Không chỉ có văn võ bá quan, mà cả Hoàng đế cũng có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Gần đây ngày nào hắn cũng ngủ nướng với Tiêu Hề Hề.

Mỗi ngày ngủ sớm dậy trễ thật hạnh phúc.

Hôm nay, khi người từ cung Trường Lạc đến tặng hương liệu, Hoàng đế và Quý phi vẫn đang ngủ.

Khi hai người ngủ đủ thức dậy, Bảo Cầm dẫn người tới hầu hạ hai người tắm rửa thay y phục, đồng thời nhắc đến chuyện Thái hoàng thái hậu ban thưởng hương liệu.

Tiêu Hề Hề đó giờ không dùng hương liệu, không quan tâm chuyện này lắm.

Tuy nhiên, sau khi Lạc Thanh Hàn biết chuyện, hắn sai người mang hương liệu tới xem thử.

Hương liệu được cắt thành từng khối nhỏ trông không có gì đặc biệt, có mùi như gỗ đàn hương thông thường.

Vừa hay hôm nay đến lượt Phương thái y bắt mạch cho Tiêu Hề Hề, Lạc Thanh Hàn đặt một khúc hương liệu trước mặt y, nhờ y giúp phân tích thành phần bên trong.

Phương Vô Tửu không hỏi gì, chỉ gói hương liệu vào chiếc khăn lụa rồi để vào nơi sâu nhất trong rương thuốc.

Sau khi bắt mạch, xác nhận Tiêu Hề Hề không sao, Phương Vô Tửu vác rương thuốc trên lưng rời đi.

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi.

“Bệ hạ nghi ngờ hương liệu của Thái hoàng thái hậu đưa đến có vấn đề?”

Lạc Thanh Hàn “Ta không biết, chỉ cảm thấy cho người kiểm tra sẽ an tâm hơn, an toàn cẩn thận là trên hết.”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Cũng phải, cẩn thận một chút cũng tốt.”

Ăn sáng xong, hai người rảnh rỗi mặc thường phục ngồi xe ngựa rời cung.

Hai ngày nay tuyết đã ngừng rơi, hôm nay mặt trời ló dạng, trên đường người qua lại cũng nhiều hơn.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn bước vào tiệm sách.

Tiêu Hề Hề đã đọc hết truyện trong cung, nàng muốn mua thêm vài cuốn mới.

Nàng lật hết sách trên giá, một là nàng đã đọc qua, hai là nội dung quá nghiêm túc so với sở thích của nàng.

Hết cách, hai người tới tiệm sách khác.
Bình Luận (0)
Comment