Dưới sự phối hợp truy bắt của hộ vệ và cấm quân, ngọc bội trị giá một trăm ngàn lượng cuối cùng đã lấy lại được.
Còn tên trộm ngọc bội bị vứt vào đại lao của phủ Kinh Triệu.
Phủ doãn Mai Quảng Đào của phủ Kinh Triệu đang nghỉ Tết đột nhiên nhận được thông báo tăng ca, trong lòng vô cùng khổ sở.
Y miễn cưỡng mặc quan phục, soi gương sờ sợi tóc đang mọc của mình, không khỏi bật khóc.
Y thật là khổ quá mà!
Mai phu nhân lấy áo choàng từ nha hoàn, khoác cho Mai Quảng Đào.
Mai Quảng Đào vốn định tận dụng kỳ nghỉ Tết ở nhà cùng vợ con, nhưng hiện giờ kế hoạch này đã hỏng bét.
Y nghiến răng nói.
“Lúc về ta sẽ nộp đơn thuyên chuyển lên Lại bộ, cái chức Phủ doãn phủ Kinh Triệu này ai muốn làm thì đi mà làm!”
Mai phu nhân giúp y buộc dây áo choàng, bình tĩnh nói “Câu này hầu như tháng nào chàng cũng nói một lần, nói xong chẳng phải cũng tiếp tục làm việc đó sao?”
Mai Quảng Đào không nói nên lời, chỉ có thể ngượng cười.
Mai phu nhân “Thiếp đã nấu gà hầm hà thủ ô, lát nữa sẽ bảo người mang đến phủ Kinh Triệu, chàng nhớ ăn lúc còn nóng.”
Mai Quảng Đào nắm tay nàng “Phu nhân, nàng thật tốt với ta.”
Mai phu nhân thở dài “Thật ra gần đây thiếp đang lo một chuyện.”
Mai Quảng Đào “Chuyện gì?”
Mai phu nhân “Thiếp nghe nói hói đầu sẽ di truyền, lỡ con chúng ta giống chàng thì sau này phải làm sao?”
Mai Quảng Đào “……”
Mai phủ doãn ôm trái tim bị đâm đầy lỗ của mình bàng hoàng đi đến phủ Kinh Triệu.
Lúc đầu ai cũng nghĩ Anh vương bị trộm ngọc bội là do xui xẻo, sau khi được phủ Kinh Triệu thẩm vấn điều tra thì phát hiện tên trộm bị người khác sai khiến, mà người sai khiến hắn chính là Cảnh Phong!
Lúc Lạc Dạ Thần biết được tin này đã là chiều ngày hôm sau.
Y tức giận đập bàn.
“Tên Cảnh Phong này trước đây cứ nhắm vào ta, ta lười so đo với gã, nào ngờ gã cứ tới gây chuyện! Không được, ta không nhịn nổi cơn tức này, ta sẽ đi tìm gã tính sổ!”
Bộ Sanh Yên kéo y lại bảo y bình tĩnh.
Nàng nhìn quan sai đến báo tin rồi hỏi.
“Tại sao Cảnh Phong lại sai người trộm ngọc bội của Anh vương?”
Quan sai cúi người, thành thật trả lời.
“Bẩm vương phi, vì trước đó có người vây đánh Cảnh Phong ở Tập Hương Quán. Gã nghi ngờ chuyện này là do Anh vương bày ra, nhưng gã không có chứng cứ nên không thể chứng minh được, gã chỉ đành nghĩ ra cách trộm ngọc bội để Anh vương chịu tội.”
Quan sai dừng một chút rồi nói thêm.
“Lần trước ở trong tửu lâu, Anh vương nói ngọc bội này trị giá một trăm ngàn lượng, chuyện này rất nhiều người biết. Cảnh Phong nghĩ nếu trộm được ngọc bội này, chẳng những khiến Anh vương tổn thất tiền tài, còn có thể làm Anh vương mất mặt.”
Lạc Dạ Thần cũng nghe nói Cảnh Phong bị đánh ở Tập Hương Quán, nhưng y hoàn toàn không hề kéo bản thân vào chuyện này.
Y giận dữ chửi rủa.
“Gã bị đánh là đáng đời, ai bảo gã không đứng đắn. Dụ dỗ nữ nhân khắp nơi, cả người đã có gia đình cũng không tha. Liên quan gì đến bổn vương? Lẽ nào vì bổn vương nhìn gã ngứa mắt nên gã có thể tùy tiện đổ tội lên người ta sao? Làm gì có lý đó!”
Quan sai vội xin lỗi, cười nói “Vương gia nói phải, vương gia trước giờ trong sạch rõ ràng, có gì nói đó, chuyện ở Tập Hương Quán nhất định không liên quan tới ngài.”
Bộ Sanh Yên ho hai tiếng, quay lại chủ đề chính.
“Được rồi, không cần nói lời vô nghĩa. Nếu đã tra rõ mọi chuyện, phiền ngươi giúp ta báo cho Mai phủ doãn một tiếng. Chuyện này nên làm sao thì cứ làm vậy. Nếu Cảnh gia không phục, có thể bảo bọn họ trực tiếp đến gặp chúng ta tranh luận, chúng ta sẽ tiếp đến cùng.”
Dù là Cảnh gia hay phủ Anh vương, không bên nào dễ đắc tội, phủ Kinh Triệu khó xử bị kẹt ở giữa.
Mai phủ doãn đặc biệt cử người đến báo với vợ chồng Anh vương, chính là để biết được thái độ của Anh vương —
Nếu Anh vương muốn dàn xếp ổn thỏa, y sẽ cố gắng xử lý nhẹ nhàng.
Nhưng nếu Anh vương nhất quyết đòi công đạo thì y chỉ có thể giải quyết theo luật.
Hiện tại Anh vương phi đã nói như vậy, nhiệm vụ lần này của quan sai đã hoàn thành xuất sắc.
Quan sai không phí lời nữa, lập tức nói “Vâng.”
Sau khi quan sai đi, Bộ Sanh Yên nói với Lạc Dạ Thần.
“Nếu Cảnh Phong có thể nghĩ đến chuyện thuê người trộm đồ, chứng tỏ trước đây gã từng làm loại chuyện xấu xa lén lút này, hay là chúng ta sai người đi điều tra thử, xem trước đây gã còn từng làm ra chuyện gì? Chúng ta nhân cơ hội này giải quyết gã luôn một lần.”
Lạc Dạ Thần vỗ đùi “Ý kiến hay!”
Tuy bình thường y không quản chuyện gì, nhưng tốt xấu gì trên người y vẫn treo cái chức Tả tuần phòng ti, quyền hạn cơ bản vẫn còn đó.
Điều tra hành vi phạm pháp và duy trì sự ổn định trong thành Thịnh Kinh vẫn nằm trong thẩm quyền của y.
Lạc Dạ Thần vội vàng ra ngoài.
Y cưỡi ngựa đến nha môn Tuần phòng ti, giao nhiệm vụ điều tra Cảnh Phong cho cấp dưới.
Không điều tra thì thôi, vừa điều tra đã lộ rất nhiều chuyện.
Cảnh Phong là người hẹp hòi, tính toán chi li.
Gã từng bị một thư sinh cướp mất nổi bật trong một hội thơ, nên lén sai người đánh gãy tay người đó.
Toàn bộ xương tay bị gãy thành nhiều khúc, không nối lại được, từ đó về sau trở thành một kẻ tàn phế.
Sau đó, Cảnh gia đền một khoản tiền, hơn nữa nhà thư sinh đó là thương hộ, địa vị kém xa Cảnh gia, người trong nhà sợ làm mất lòng Cảnh gia sau này khó sống trong thành Thịnh Kinh, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Một lần khác Cảnh Phong vẫn ghen ghét tranh giành với người khác trong thanh lâu.
Vì quá say nên đập vỡ vò rượu lên đầu người đó.
Tuy người đó được cứu kịp thời, không chết nhưng phải chịu di chứng đần độn.
Không biết Cảnh gia đã dùng thủ đoạn gì, cuối cùng đã giải quyết ổn thỏa.
Những chuyện như vậy còn xảy ra rất nhiều lần.
Nạn nhân vì các lý do khác nhau bị Cảnh Phong đả thương, cuối cùng Cảnh gia đền tiền cho qua chuyện.
Trong đó, nghiêm trọng nhất là một người gãy tay và một người vỡ đầu.
Dù tính mạng hai người này không còn nguy hiểm nhưng cuộc đời đã bị hủy hoại.
Tình cờ hôm nay Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đến phủ Anh vương thảo luận cuộc thi viết truyện với Anh vương.
Lạc Dạ Thần kể hết cho hai người nghe những gì mình điều tra được.
Tiêu Hề Hề không biết Cảnh Phong là ai, nghe kể xong khá ngạc nhiên.
“Cảnh gia ở trong kinh ngang ngược vậy sao? Không ai dám đắc tội bọn họ à.”
Lạc Dạ Thần cũng cảm thấy kỳ lạ, bĩu môi giễu cợt nói.
“Ta nhớ Cảnh gia có Cảnh lão tiên sinh nhậm chức trong Quốc Tử Giám. Còn những người khác trong Cảnh gia chẳng có tiếng tăm gì. Dù có người làm quan trong triều thì chắc cũng chỉ là quan chức cấp thấp. Không biết nhà bọn họ lấy đâu ra quyền lực như vậy, khiến những người đó sợ hãi đến mức không dám báo quan.”
Bộ Sanh Yên ho hai tiếng, ra hiệu y nói ít lại.
Cảnh gia không có nhân vật lợi hại, nhưng Cảnh gia lại có một cô con gái làm nương nương trong cung.
Nhưng chuyện này không thể nói, đặc biệt là không thể nói trước mặt Hoàng đế.