Ngày hôm sau, tin Cảnh phi đột ngột qua đời truyền khắp hậu cung.
Một hòn đá khuấy động ngàn sóng.
Mọi người đều không dám tin đây là sự thật.
Cảnh phi bình thường sức khỏe rất tốt, ít bệnh tật, sao có thể đột ngột qua đời? Đây chắc hẳn là tin đồn.
Cho đến khi Hoàng đế hạ chỉ, nói rằng đêm qua Cảnh phi bất cẩn rơi xuống nước, sau đó bệnh nặng phát tác đột ngột qua đời.
Lúc này mọi người mới tin Cảnh phi luôn tỏ ra dịu dàng độ lượng đi thật rồi.
Theo lý mà nói, các phi tần sau khi chết sẽ được truy phong, nhưng Hoàng đế không hề có ý truy phong Cảnh phi, cả tang lễ cũng làm đơn giản, không có vinh quang mà một phi tần Nhị phẩm nên có.
Kết cục như vậy chỉ có thể dùng hai từ thê lương để miêu tả.
Trong cung Cẩm Tú.
Lý phi đang uống trà ăn hạt dưa, tiểu cung nữ quỳ bên cạnh xoa bóp chân nàng.
Diêu tiệp dư vội bước vào, hành lễ trước rồi hào hứng nói.
“Thần thiếp hỏi thăm rồi, đêm qua Cảnh phi đột nhiên rơi xuống nước, nghe nói muốn tự vẫn.”
Lý phi xua tay.
Tiểu cung nữ dừng lại, đứng dậy lui ra ngoài.
Lý phi ra hiệu cho Diêu tiệp dư ngồi xuống rồi từ từ nói.
Diêu tiệp dư ngồi xuống ghế trống cạnh Lý phi, má hơi ửng hồng vì phấn khích.
Nàng dùng giọng điệu phấn khích đặc trưng của người buôn dưa.
“Nghe nói đêm qua cung Nghênh Phúc rất náo nhiệt, đầu tiên là Cảnh phi rơi xuống nước, sau đó Hoàng thượng và Quý phi tới, sau đó nữa là toàn bộ cung nữ thái giám ma ma trong cung Nghênh Phúc đều bị đưa đến Thận Hình Ti.”
Lý phi đang ăn hạt dưa dừng lại một chút “Toàn bộ đều bị đưa đến Thận Hình Ti?”
Diêu tiệp dư gật đầu mạnh “Đúng vậy, có hơn bốn mươi người, không thiếu một ai, toàn bộ đều bị đưa đi, đến giờ vẫn chưa có ai ra, cũng không biết cuối cùng sẽ còn sống được mấy người.”
Nghĩ đến danh tiếng hung ác của Thận Hình Ti, Diêu tiệp dư thấy hơi sợ.
Lý phi suy nghĩ một chút “Nếu Hoàng thượng vì chuyện Cảnh phi rơi xuống nước, muốn phạt người trong cung Nghênh Phúc thì không cần phải đưa toàn bộ đến Thận Hình Ti.”
Tuy đương kim Hoàng đế tính tình hơi lạnh lùng, nhưng không phải bạo quân lạm sát vô tội.
Huống chi Hoàng đế cũng không có tình cảm với Cảnh phi, cho nên sẽ không vì Cảnh phi mà trút giận lên toàn bộ cung Nghênh Phúc.
Trong đây chắc chắn còn có chuyện khác.
Diêu tiệp dư khổ não nói “Thần thiếp cũng cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám, nhưng toàn bộ người trong cung Nghênh Phúc đều đang ở Thận Hình Ti, người ngoài không hỏi thăm được nội tình.”
Chuyện khổ não nhất của người buôn dưa là chỉ ăn được một nửa dưa.
Nàng rất muốn biết sự thật là gì!
Lý phi “Hiện tại ngoài những người trong Thận Hình Ti, chỉ có Hoàng thượng và Quý phi mới biết nội tình chuyện này.”
Hai mắt Diêu tiệp dư sáng lên “Hay là chúng ta đến thỉnh an Quý phi?”
Lý phi do dự một chút “Cũng được.”
Nàng vốn không có thiện cảm gì với Quý phi, nhưng sau một thời gian quan sát, nàng phát hiện Quý phi này không chỉ có vẻ ngoài hơi giống Tiêu trắc phi, thậm chí cách nói chuyện cư xử cũng khá giống.
Mỗi lần ở cùng Quý phi, Lý phi đều có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Vì thế sự bài xích của Lý phi với nàng cũng giảm đi, cảm giác tò mò cũng theo đó nảy sinh.
Nếu hai người chỉ có vẻ ngoài giống nhau thì có thể coi là trùng hợp.
Nhưng cả tính cách cũng giống thì chắc chắn không phải trùng hợp.
Trước khi đi, Lý phi còn cố ý gọi Tố Mai lấy hộp gỗ nhỏ đặt trên kệ xuống.
Diêu tiệp dư ngạc nhiên khi nhìn thấy hộp gỗ.
“Người mang nó ra làm gì?”
Lý phi mở hộp gỗ, bên trong là một bộ bài.
Bộ bài này là Tiêu trắc phi đưa cho nàng, thỉnh thoảng nàng cũng lấy ra chơi, vì giữ gìn tốt nên nhìn vẫn như mới.
Lý phi liếc nhìn bộ bài rồi đóng hộp lại.
Nàng nói “Chúng ta đi gặp Quý phi thì ít nhất cũng phải có lý do, vừa hay đã lâu không chơi bài, hai người chúng ta cộng thêm Quý phi vừa đủ để đấu địa chủ.”
Diêu tiệp dư không nghĩ nhiều, chân thành khen.
“Vẫn là nương nương nghĩ chu đáo.”
Lúc Lý phi và Diêu tiệp dư đến cung Vân Tụ, mới phát hiện ra đã có người đến trước.
Mẫn tiệp dư đứng dậy hành lễ với Lý phi.
“Thần thiếp thỉnh an Lý phi nương nương.”
Lý phi đánh giá nàng “Sao ngươi lại ở đây?”
Mẫn tiệp dư “Thần thiếp tới thỉnh an Quý phi nương nương.”
Lý phi nghe nói Mẫn tiệp dư mỗi ngày đều đến thỉnh an Quý phi, dù nắng hay mưa cũng không cản được, không ngờ lại là sự thật.
Lý phi cười như có như không “Ngươi siêng năng thật, cả ăn Tết cũng không quên đến thỉnh an Quý phi.”
Mẫn tiệp dư “Nương nương quá khen, đây là việc thần thiếp nên làm.”
Bảo Cầm dâng trà cho Lý phi và Diêu tiệp dư, cung kính nói.
“Quý phi còn đang chải tóc thay y phục, sẽ ra nhanh thôi, xin các nương nương chờ một lát.”
Lý phi nhìn trời bên ngoài, kinh ngạc hỏi “Đã giờ này rồi, Quý phi còn chưa dậy sao?”
Bảo Cầm bình tĩnh nói “Gần đây trời lạnh, Quý phi nương nương cũng dậy muộn một chút.”
Lý phi chặc lưỡi.
Mặt trời sắp qua đỉnh đầu rồi còn nói hơi muộn một chút?
Ba người đợi khoảng thời gian một tách trà, Quý phi cuối cùng cũng vịn tay cung nữ bước vào.
Ba người đứng lên hành lễ.
“Thỉnh an Quý phi nương nương.”
Tiêu Hề Hề ngồi phía trên ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
“Hôm nay là ngày gì? Tại sao ba người lại cùng nhau đến đây?”
Lý phi “Thần thiếp đến cùng Diêu tiệp dư, chỉ đúng lúc gặp Mẫn tiệp dư ở đây thôi.”
Mẫn tiệp dư “Thần thiếp tới thỉnh an Quý phi nương nương.”
Tiêu Hề hề còn đang rất buồn ngủ, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, hỏi “Ngoài thỉnh an thì còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì giải tán đi.”
Đêm qua vì chuyện của Cảnh phi mà nửa đêm phải thức dậy, mãi đến rạng sáng mới ngủ tiếp, lúc này nàng vẫn chưa tỉnh ngủ.
Nàng buồn ngủ quá!
Lý phi cười nói “Dạo gần đây thần thiếp cứ ở mãi trong cung Cẩm Tú, quả thật rất buồn chán, bèn nghĩ đến tìm Quý phi nương nương nói chuyện, tiện thể chơi bài.”
Nghe được hai chữ “chơi bài”, cơn buồn ngủ của Tiêu Hề Hề tan đi một chút.
Nàng nhìn Lý phi, giả vờ tò mò hỏi.
“Chơi bài gì?”
Lý phi lấy hộp gỗ từ tay Tố Mai mở ra, bên trong có một chồng bài được xếp ngay ngắn.
Tiêu Hề Hề vừa nhìn đã nhận ra đây là bộ bài hồi đó đã tặng cho Lý phi và Diêu tiệp dư.
Không ngờ Lý phi vẫn còn giữ.
Lý phi luôn quan sát biểu cảm biến hóa của Quý phi, nhạy bén nhận ra nàng hình như có hơi kinh ngạc, còn có hơi hoài niệm.
Tiêu Hề Hề cầm một lá bài lên cười nói.
“Trước kia bổn cung ở Nam Nguyệt cũng từng thấy loại bài này, không ngờ Đại Thịnh cũng có.”
Ánh mắt Lý phi lóe lên “Nam Nguyệt cũng có bài này?”
Tiêu Hề Hề bắt đầu nghiêm túc nói nhảm.
“Đúng vậy, nhưng Nam Nguyệt không thể làm ra loại giấy tốt thế này. Ở Nam Nguyệt thường dùng vỏ cây hoặc lá khô làm bài, cho nên người Nam Nguyệt gọi nó là bài lá.”
Lý phi nghe nàng nghiêm túc giới thiệu, không khỏi tin lời nhảm nhí của nàng, cười nói.
“Thì ra ở Nam Nguyệt sớm đã có loại bài này, thần thiếp còn tưởng người chưa từng chơi qua nên mới tới đây dâng bảo vật, xem ra là do thần thiếp kiến thức nông cạn rồi.”