Sau khi rời cung Trường Lạc.
Lạc Thanh Hàn đang ngồi xe ngựa đến cung Vân Tụ thì trên đường đi gặp Phương Vô Tửu cũng đang đến đó.
Phương Vô Tửu mặc quan phục thái y màu tím, trên vai đeo rương thuốc nặng trịch.
Gió lạnh thổi tung vạt áo, dáng nười thẳng tắp như tùng xanh.
Y chắp tay hành lễ với Hoàng đế.
“Vi thần bài kiến Hoàng thượng.”
Lạc Thanh Hàn đang ngồi trong xe, cửa xe mở rộng.
Hắn nhìn xuống đối phương, giọng nói trong gió lạnh khá lạnh lùng.
“Khanh đến cung Vân Tụ làm gì?”
Phương Vô Tửu “Vi thần đã kiểm tra hương liệu mà bệ hạ đưa, cố ý tới bẩm báo với bệ hạ, tiện thể bắt mạch cho Quý phi nương nương.”
Lạc Thanh Hàn “Kết quả kiểm tra thế nào? Có vấn đề gì không?”
Phương Vô Tửu thành thật nói “Thành phần hương liệu rất bình thường, không có vấn đề gì.”
Lạc Thanh Hàn không ngạc nhiên với kết quả này.
Dù Thái hoàng thái hậu muốn làm gì thật, cũng sẽ không dùng thủ đoạn rõ ràng như vậy.
Lạc Thanh Hàn đóng cửa xe lại, nói “Đi thôi.”
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.
Phương Vô Tửu mang theo rương thuốc đi phía sau.
Đoàn người đến cung Vân Tụ.
Trong trắc điện, Tiêu Hề Hề vẫn đang chơi bài với Lý phi, Mẫn tiệp dư và Diêu tiệp dư.
Lý phi đỏ mắt vì thua bài.
Bạc thỏi và trâm cài trang sức đã chất thành đống trước mặt Tiêu Hề Hề.
Mẫn tiệp dư và Diêu tiệp dư cũng thua một ít, không thua nhiều như Lý phi.
Lý phi ưa sĩ diện, khát vọng thắng mãnh liệt, muốn giữ nhiều bài rồi thả hết một lần, thắng một cách sảng khoái.
Kết quả trong tay nàng cầm rất nhiều bài, không nỡ đánh lẻ.
Những người khác phát hiện tật này của nàng, nên cố tình tách bài ra đánh lẻ.
Khi người khác đánh hết bài trong tay, Lý phi vẫn còn rất nhiều bài.
Lý phi thật sự rất giận!
Nàng ném mạnh những lá bài trên tay xuống bàn.
“Chơi lại!”
Nàng không tin nàng không thắng được ván nào!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng báo.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Lý phi sợ hãi đến mức suýt thì chui xuống gầm bàn.
Diêu tiệp dư cũng run rẩy, đầu óc nhất thời trống rỗng, đờ cả người.
Mẫn tiệp dư vội nhắc nhở “Mau cất bài đi!”
Lý phi và Diêu tiệp dư hoàn hồn lại, vội thu dọn bài.
Tuy nhiên các nàng vẫn chậm một bước.
Hoàng đế đã sải bước vào.
Hắn vừa vào đã thấy những lá bài còn chưa kịp thu dọn.
Lý phi, Diêu tiệp dư và Mẫn tiệp dư cầm bài sững sờ tại chỗ, không biết nên tiếp tục dọn hay đứng dậy hành lễ.
Tiêu Hề Hề không hề hoảng sợ, bình tĩnh đứng dậy hành lễ.
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
Lý phi, Diêu tiệp dư và Mẫn tiệp dư nhanh chóng vứt bài đi, vội đứng dậy hành lễ.
Lạc Thanh Hàn đi đến trước mặt Tiêu Hề Hề, nhìn bài trên bàn, mặt không biểu cảm hỏi.
“Các nàng chơi vui lắm à?”
Tiêu Hề Hề cười nịnh nọt nói “Dù sao cũng rảnh mà, chơi bài giết thời gian cũng tốt.”
Lý phi lén nhìn Hoàng đế, thấy Hoàng đế không thèm nhìn nàng.
Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Quý phi, những người khác đều là không khí.
Nếu là trước đây, Lý phi nhất định sẽ thất vọng, khó chịu, đau lòng.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ muốn trợn mắt.
Một mặt giả vờ lưu luyến không quên Tiêu trắc phi, một mặt sủng ái Quý phi như báu vật.
Tham lam vô độ.
Hừ, nam nhân tồi!
Lý phi thầm chửi trong lòng, bên ngoài vẫn cung kính hành lễ cáo từ.
Diêu tiệp dư và Mẫn tiệp dư cũng biết Hoàng đế là người thế nào nên nhanh chóng đi theo, rời cung Vân Tụ với Lý phi.
Còn bộ bài được để lại trong cung Vân Tụ.
Không phải Lý phi không cần bộ bài, mà là Hoàng đế đứng đó, nàng thật sự không có gan dọn bài về.
Nàng quyết định ngày mai lại đến chơi bài với Quý phi, tiện thể thắng lại số tiền đã thua hôm nay.
Tiêu Hề Hề kéo Lạc Thanh Hàn ngồi vào bàn.
“Nhìn xem, đây là toàn bộ tiền ta thắng hôm nay!”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn đống tiền, nhẹ giọng nói “Nàng phát tài rồi nhỉ.”
Tiêu Hề Hề cười đắc ý “Ta sẽ mời chàng đi ăn lẩu dê, một phần cực lớn, chàng muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Lạc Thanh Hàn cười nói “Vậy ta chờ nàng.”
Lúc này Phương Vô Tửu mang theo rương thuốc đi vào.
Tiêu Hề Hề nhìn thấy y, hai mắt sáng lên, nàng vẫy tay bảo mọi người ra ngoài.
Nàng vội chạy tới “Đại sư huynh!”
Phương Vô Tửu buông rương thuốc xuống “Để ta bắt mạch cho muội.”
Tiêu Hề Hề lập tức ngoan ngoãn đưa tay phải ra.
Phương Vô Tửu bắt lấy nàng cổ tay.
Lạc Thanh Hàn đứng sang một bên, mặt không biểu cảm nhìn.
Thông thường khi thái y bắt mạch cho phi tần, bọn họ sẽ lấy mảnh lụa đặt ở cổ tay phi tần, một vài lão thái y tinh tế hơn sẽ dùng dây tơ bắt mạch.
Còn Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề lại không hề kiêng kị như vậy, trực tiếp bắt mạch, không che chắn gì.
Nhưng hai người vẫn rất đường hoàng.
Làm muốn nói gì cũng không tiện nói.
Dưới cái nhìn chết chóc của Lạc Thanh Hàn, Phương Vô Tửu qua một lúc mới buông tay, nhẹ giọng nói.
“Mạch vẫn bình thường, không có chuyện gì.”
Tiêu Hề Hề thu tay về, bắt đầu trò chuyện với đại sư huynh.
Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi.
“Đồng điếu của ta đâu?”
Tiêu Hề Hề nhìn hắn “Đồng điếu nào?”
Lạc Thanh Hàn “Là đồng điếu trước đây nàng làm cho ta, ta nhớ luôn đeo nó trên người, sao lại không thấy đâu?”
Tiêu Hề Hề “Có lẽ là để trong phòng ngủ.”
Nàng gọi Bảo Cầm vào phòng ngủ kiếm.
Chốc sau Bảo Cầm cầm đồng điếu đến.
Lạc Thanh Hàn cầm đồng điếu, sờ nó như báu vật rồi cẩn thận đeo vào thắt lưng.
Phương Vô Tửu vô thức hỏi.
“Đồng điếu này là Hề Hề tự tay làm?”
Lạc Thanh Hàn “Đúng vậy, đây là quà sinh nhật năm ngoái nàng tặng ta, phải rồi, sinh nhật năm nay, nàng cũng chuẩn bị quà cho ta, là một sân đầy đèn lồng, đều là nàng tự làm, trên đèn lồng còn vẽ hình, tiếc là ngươi không thấy.”
Phương Vô Tửu nhìn Tiêu Hề Hề, trên mặt rõ đang cười, nhưng giọng nói lại có hơi chua chát.
“Hóa ra Hề Hề còn biết khắc ngọc bội, làm đèn lồng.”
Sao không thấy muội tặng ngọc bội hay đèn lồng cho y chứ?!
Tiêu Hề Hề gật đầu “Đúng đúng, ta không chỉ biết khắc ngọc bội, làm đèn lồng, còn có thể vá quần!”
Phương Vô Tửu “……”
Vừa nghĩ đến chiếc quần xẻ đũng đè dưới đáy rương, y cảm thấy nghẹt thở.
Lạc Thanh Hàn “Quần gì?”
Tiêu Hề Hề “Là đại sư huynh …”
Phương Vô Tửu cưỡng ép ngắt lời nàng.
“Không có gì, chỉ là một chiếc quần bình thường thôi.”
Tiêu Hề Hề “Sư huynh cực khổ nuôi muội lớn, sau này nếu huynh có quần cần vá thì cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ giúp huynh vá thật đẹp!”
Phương Vô Tửu “Muội đã gả cho người ta rồi, dù có cần vá quần cũng phải vá cho chồng muội.”