Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần.
Tiêu Hề Hề cúi xuống, cằm tựa lên bàn, đôi mắt mở hé, khuôn mặt đỏ bừng, trông hơi say.
Lạc Dạ Thần ngẩng đầu nhìn nàng.
Vì say rượu nên tầm nhìn của y hơi mơ hồ, nữ nhân trước mặt trông ngày càng quen, dần dần chồng lên khuôn mặt của một nữ nhân khác.
Y kiềm không được hỏi.
“Rốt cuộc cô là ai?”
Tiêu Hề Hề cười khúc khích “Hi hi, ngài đoán xem.”
Lạc Dạ Thần duỗi ngón trỏ chỉ vào nàng nói “Ta thấy cô rất giống một người.”
Tiêu Hề Hề “Nhảm nhí, ta không giống người, lẽ nào giống quỷ sao?”
Lạc Dạ Thần vỗ bàn “Cái giọng điệu này, rất giống Tiêu trắc phi!”
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Ngài cảm thấy ta rất giống nàng sao?”
Lạc Dạ Thần gật đầu mạnh “Đúng, hai người không chỉ trông giống nhau, tính tình cũng giống, nói mau, hai người có phải là tỷ muội thất lạc nhiều năm không?”
Tiêu Hề Hề “Không phải, ngài đoán sai rồi.”
Lạc Dạ Thần “Thế tại sao hai người lại giống nhau như vậy?”
Tiêu Hề Hề “Ngài đoán xem.”
Lạc Dạ Thần “Cô đoán xem ta có đoán không.”
Tiêu Hề Hề “Ngài đoán xem ta có đoán ngài có đoán không.”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Dạ Thần loạn não thành công.
Tiêu Hề Hề không khách khí cười lớn “Ngài là đồ ngốc!”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “To gan, cô dám mắng bổn vương!”
Tiêu Hề Hề cố tình gọi lớn y là đồ ngốc.
Lạc Dạ Thần tức giận mặt đỏ bừng, chỉ vào nàng nói “Cô chờ đó cho ta!”
Tiêu Hề Hề lè lưỡi nói với y “Lêu lêu lêu!”
Lạc Dạ Thần thật sự bị nữ nhân này chọc tức chết.
Lúc này, Tiêu Hề Hề chú ý tới cửa mở ra, có người bước vào.
Vì Lạc Dạ Thần ngồi quay lưng về phía cửa nên không nhìn thấy cửa mở, hơn nữa, y đang say, phản ứng chậm chạp, không biết có người vào.
Người bước vào là Bộ Sanh Yên.
Nàng vẫn mặc y phục đỏ, trên tay cầm roi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì.
Tiêu Hề Hề chợt ngồi thẳng dậy.
Lạc Dạ Thần “Cô làm gì đấy?”
Tiêu Hề Hề “Chúng ta có phải nên về nhà rồi không?”
Lạc Dạ Thần không suy nghĩ, từ chối thẳng “Không về!”
Tiêu Hề Hề “Sao không về nhà? Lỡ như Anh vương phi lo lắng cho ngài thì sao?”
Lạc Dạ Thần khịt mũi “Cọp cái đó sẽ không lo lắng cho ta đâu, nàng suốt ngày chỉ biết hung dữ với ta, trước đó vì ta đến Tập Hương Quán, nàng phạt ta quỳ bàn giặt, thậm chí còn đuổi ta đến thư phòng ngủ, ta đường đường là Anh vương, lại bị nàng bắt nạt thế này, bảo ta phải để mặt mũi ở đâu?!”
Y càng nói càng giận, cuối cùng không nén được cơn giận, hiển nhiên oán hận tích góp lâu ngày, hôm nay mới trút hết ra ngoài.
Tiêu Hề Hề thấy nét mặt Bộ Sanh Yên ngày càng lạnh, gần như sắp đóng băng.
Nàng sợ hai vợ chồng này cãi nhau thật, cố ý nói.
“Nếu ngài cảm thấy Anh vương phi không tốt, sao ngài còn cưới nàng?”
Lạc Dạ Thần “Ban đầu ta đâu có biết nàng hung dữ như vậy, ta tưởng sau khi thành thân nàng sẽ dịu dàng hơn một chút, chỉ trách ta quá ngây thơ, nghĩ mọi thứ quá tốt đẹp.”
Tiêu Hề Hề “Nghe ý người nói, ngài hối hận khi cưới nàng rồi?”
Lạc Dạ Thần “Không đến mức đó, tuy nàng hung dữ nhưng nàng vẫn quan tâm ta, mọi chuyện trong vương phủ cũng do nàng quản, trên đời này ngoài mẹ ta ra thì nàng là người tốt với ta nhất, có thể cưới nàng là may mắn của ta.”
Sương lạnh trên mặt Bộ Sanh Yên tan đi một chút.
Tiêu Hề Hề lại hỏi “Ngài có thích nàng không?”
Lạc Dạ Thần trợn mắt nhìn nàng “Nói nhảm, ta không thích nàng thì có cưới nàng không?”
Nét mặt Bộ Sanh Yên dịu thêm một chút.
Tiêu Hề Hề “Nếu Anh vương phi và mẹ ngài cùng rơi xuống sông, ngài cứu ai trước?”
Lạc Dạ Thần “Chắc chắn là cứu vương phi của ta.”
Tiêu Hề Hề “Tại sao?”
Lạc Dạ Thần “Cô nghĩ ta ngốc à, mẹ ta chết rồi, cứu cũng như không.”
Tiêu Hề Hề “……”
Bộ Sanh Yên “……”
Lạc Dạ Thần cuối cùng cũng nhận ra có gì không đúng “Sao cô cứ nhìn phía sau ta thế? Phía sau ta có gì à?”
Y vừa nói vừa quay đầu nhìn.
Vừa hay bắt gặp ánh mắt của Bộ Sanh Yên.
Cả người Lạc Dạ Thần cứng đờ, đầu óc trống rỗng, lập tức nhảy dựng, hét lên như nhìn thấy ma.
“A a a a!!!!!!!!!”
Bộ Sanh Yên quất roi ngựa “Im miệng!”
Lạc Dạ Thần lập tức im lặng, run rẩy không ngừng.
Toi rồi, toi rồi, vừa nãy y nói xấu cọp cái nhiều như vậy, cọp cái nhất định sẽ lột da bẻ xương y!
Bộ Sanh Yên cười lạnh “Có phải trong lòng chàng đang mắng ta không?”
Lạc Dạ Thần dùng sức lắc đầu “Không có không có!”
Bộ Sanh Yên “Vừa nãy chàng mới nói ta là cọp cái?”
Lạc Dạ Thần thấy nghẹt thở.
Quả nhiên nàng nghe thấy rồi!
Bộ Sanh Yên “Lén ta đến thanh lâu, còn mắng ta là cọp cái, gan chàng to ra rồi phải không? Chán sống rồi sao?!”
Lạc Dạ Thần vội vứt nồi “Là do Quý phi đòi tới, ta không chịu, cô ta kéo ta vào, đều là lỗi của cô ta, không liên quan gì đến ta, ta vô tội mà!”
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi “Đúng là ta kéo ngài tới, nhưng ngài đâu có phản kháng, sau khi tới, ngài vui vẻ lắm mà, còn trái ôm phải ấp.”
Lạc Dạ Thần “Ta không có! Cô nói bậy! Yên Yên, nàng đừng tin cô ta!”
Bộ Sanh Yên chĩa roi vào y.
“Im miệng, ngoan ngoãn theo ta về nhà.”
Lạc Dạ Thần đành hậm hực ngậm miệng, ủ rũ theo nàng ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi phòng thì dừng bước.
Lạc Dạ Thần đột nhiên quay lại, hét vào mặt Tiêu Hề Hề.
“Ta sẽ nói với Hoàng thượng, cô lén ngài ấy đến thanh lâu uống rượu hoa.”
Tiêu Hề Hề hừ nói “Ngài mách đi, ta đâu có sợ chàng.”
Lạc Dạ Thần nghe vậy, y lập tức cười toe toét.
“Bệ hạ, ngài có nghe thấy không? Cô ta không hề sợ ngài.”
Tiêu Hề Hề “Ngài đừng hòng lừa ta, Hoàng thượng không thể tới mấy nơi này, ngài ấy …”
Chưa kịp nói xong nàng đã thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Lưỡi nàng lập tức đông cứng, lắp bắp nói.
“Bệ … bệ … bệ … bệ … bệ hạ!”
Lạc Dạ Thần thấy nàng sợ như vậy, rốt cuộc cũng trút được cơn tức trong lòng.
Bộ Sanh Yên không có tâm trạng xem kịch của người khác, nàng túm áo Lạc Dạ Thần dùng vũ lực kéo y đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề từ trạng thái mơ màng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng luống cuống đứng dậy.
“Ta … ta chỉ đến đây chơi thôi, không làm gì hết.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng “Nàng còn muốn làm gì?”
Tiêu Hề Hề “Ta không muốn làm gì hết, hơn nữa ta cũng không thể làm gì, ta chỉ uống chút rượu, ăn chút đồ, rồi xem ca múa thôi, nếu chàng không tin thì có thể hỏi người khác.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Đây không phải nơi nàng nên tới.”
Tiêu Hề Hề “Ta chỉ tò mò thôi mà, muốn mở rộng tầm mắt.”
Lạc Thanh Hàn “Mở rộng tầm mắt? Nhiều truyện như vậy còn không đủ cho nàng mở rộng tầm mắt?”