Lạc Thanh Hàn “Mang bóng chạy là gì?”
Tiêu Hề Hề sờ bụng mình “Thì là mang đứa bé trong bụng chạy đi, không bao giờ quay lại.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng có thể chạy bao xa? Quá mười dặm, nàng sẽ chết.”
Tiêu Hề Hề “……”
Suýt thì quên bây giờ nàng và hắn đang hưởng chung một mạng.
Đừng nói đến việc chạy trốn, dù cách xa một chút cũng sẽ mất mạng.
Tiêu Hề Hề thở dài “Xem ra ta không thể trải nghiệm cảm giác kí.ch thích mang bầu chạy như trong truyện rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng muốn kí.ch thích vậy thì sinh thêm vài đứa, trên đời này không có gì kí.ch thích hơn chuyện sinh con.”
Tiêu Hề Hề “……”
Bỏ đi, nàng nhận thua.
Mười ngày trôi qua trong chớp mắt.
Cuộc thi viết truyện đã bước vào giai đoạn đánh giá cuối cùng.
Tiêu Hề Hề đọc tất cả số truyện thu được, Lý phi và Diêu tiệp dư cũng đọc rất nhiều.
Ba người cùng nhau thảo luận xem truyện nào hay hơn.
Lý phi thích đọc truyện hài vả mặt cặn bã, Diêu tiệp dư thích đọc truyện yêu đương ngọt ngào.
Tiêu Hề Hề đọc gì cũng được, chỉ cần viết hay thì nàng đều chấp nhận, nhưng nếu phải lựa chọn, nàng vẫn thích những truyện có chủ đề giàu trí tưởng tượng, độc lạ táo bạo.
Do sở thích khác nhau nên ba người có quan điểm khác nhau.
Để công bằng, các nàng quyết định tìm người làm trọng tài.
Tiêu Hề Hề không chút do dự tìm đến Hoàng đế, nhờ hắn chọn giúp cuốn hay nhất.
Cuối cùng Lạc Thanh Hàn chọn cuốn có tên “Du Hành Bốn Phương”.
Cuốn này kể về một đạo sĩ vân du khắp nơi, ghi lại những gì mình thấy, những gì mình nghe trên đường, rồi viết vào cuốn sách này.
Cũng không thể xem là tạp ký.
Suy cho cùng, nội dung rất nghiêm túc, đồng thời cũng có rất nhiều kiến thức liên quan đến tôn giáo.
Nếu dùng phim ảnh để hình dung thì chắc chắn sẽ được xếp vào phim tài liệu.
Tiêu Hề Hề tuyệt đối không xem loại phim này.
Nàng im lặng liếc nhìn Lạc Thanh Hàn.
“Không phải chàng không tin tôn giáo sao? Trong đây viết rất nhiều chuyện về tôn giáo.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ta không tin tôn giáo, nhưng chuyện này không ngăn cản ta tiếp thu kiến thức có liên quan, khi hiểu được nó mới biết làm sao đối phó nó.”
Tiêu Hề Hề không nói nên lời.
Đúng là xứng danh vua một nước!
Dù lý do Lạc Thanh Hàn đưa ra rất thuyết phục nhưng Tiêu Hề Hề vẫn từ chối chọn “Du Hành Bốn Phương” làm người chiến thắng cuối cùng.
Nàng rời cung tìm Lạc Dạ Thần, bảo y chọn một cuốn mà y cho là hay nhất.
Lạc Dạ Thần sớm đã đọc hết số truyện này.
Y không hề do dự chọn một cái tên.
“Ta thích “Đệ Nhất Anh Hùng” nhất!”
Chỉ cần nghe tên cũng biết đây là truyện về một hiệp khách giang hồ.
Tiêu Hề Hề đã đọc cuốn truyện này, có ấn tượng với nó.
Truyện này kể về một thiếu gia giàu có tình cờ có được tuyệt học võ công thất truyền nhiều năm, sau đó dựa vào võ công của mình thuận lợi xưng bá võ lâm, trở thành anh hùng đệ nhất chưa từng có trên đời.
Trong quá trình đó, nam chính luyện võ thăng cấp, vả mặt cặn bã, đồng thời cũng lần lượt thu phục các cô nương.
Vâng, đây chính là thể loại đực rựa một trăm phần trăm!
Tác giả viết truyện này cũng là một nhân tài, mỗi lần viết nam chính luyện võ hành hạ cặn bã đều rất sơ lược, nhưng mỗi lần viết nam chính thu nhận cô nương sẽ miêu tả chi tiết cả quá trình.
Đọc hết truyện chỉ cảm nhận được bốn chữ —
Thịt thơm lan tỏa.
Tuy Tiêu Hề Hề thích đọc loại truyện đầy màu sắc này nhưng không thích thể loại đực rựa.
Vì vậy, truyên “Đệ Nhất Anh Hùng” này trong lòng nàng chỉ xếp vào tầng trung lưu, không được xem là thượng lưu.
Lạc Dạ Thần vô cùng thích cuốn truyện này, hết lời khen ngợi, còn nói sẽ gặp trực tiếp tác giả, y sẽ in truyện này và bán ở các tiệm sách.
Y tin sẽ có nhiều người thích truyện này giống như mình!
Tiêu Hề Hề từ chối chọn “Đệ Nhất Anh Hùng” làm người chiến thắng cuối cùng.
Lạc Dạ Thần đột nhiên không vui.
“Một tác phẩm hay thế này, tại sao lại không thắng? Mắt nhìn của cô chắc chắn có vấn đề!”
Hai người vì chuyện chọn tác phẩm chiến thắng mà cãi nhau cửa ngày.
Cuối cùng không ai thuyết phục được ai.
Bộ Sanh Yên thấy hai người cãi đỏ mặt tía tai, bèn đề nghị.
“Nếu hai người không thể tự mình chọn ra tác phẩm tốt nhất, chi bằng để nhiều người lựa chọn, đa số thắng thiểu số, tác phẩm nào có nhiều người ủng hộ hơn sẽ là người chiến thắng, thế nào?”
Hiện giờ, Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần không tìm được cách nào phù hợp hơn nên chỉ đành làm theo lời khuyên của Bộ Sanh Yên.
Do đó, quy tắc của cuộc thi viết truyện tạm thời thay đổi.
Lạc Dạ Thần sai người tập hợp tất cả người kể chuyện trong thành, sau đó phân phát truyện dự thi, đồng thời bảo những người kể chuyện này hàng ngày đến các quán trà tửu lâu kể chuyện. Sau năm ngày sẽ tiến hành bỏ phiếu, truyện nào có số phiếu bình chọn cao nhất sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Anh vương điện hạ rất hào phóng, còn chưa kể chuyện đã tặng mỗi người một thỏi bạc nặng.
Sau khi cuộc thi kết thúc, mỗi người sẽ nhận được hai thỏi bạc.
Có tiền, những người kể chuyện này đương nhiên rất hào hứng, ra sức kể chuyện.
Dân chúng sớm đã nghe nói về cuộc thi viết truyện, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng của cuộc thi sẽ do bọn họ quyết định.
Cảm giác này khá mới mẻ.
Trong một thời gian, cuộc thi viết truyện đã trở thành chủ đề nóng trong thành, ngay cả những thế gia quý tộc cũng nghe nói về nó.
Lúc mọi người tụ tập trò chuyện cũng thảo luận chuyện này, những người không biết chuyện thì trong lúc tụ tập cả cơ hội nói chuyện cũng không có, nhất thời có cảm giác bị so sánh, sau khi về nhà tự nhiên sẽ tự cập nhật tin tức để tránh tình huống xấu hổ không thể bắt chuyện vào lần sau.
Vì vậy, ngày càng có nhiều người chú ý đến cuộc thi viết truyện.
Vô hình trung, nó dần làm mờ tác động tiêu cực vụ hỏa hoạn ở Tập Hương Quán.
Năm ngày trôi qua.
Đến lúc diễn ra phiên bỏ phiếu cuối cùng.
Mỗi quán trà tửu lâu đều có một thùng phiếu, chỉ cần là khách vào tiêu tiền ở quán trà tửu lâu đều có thể bỏ phiếu ghi tên cuốn truyện mình ủng hộ.
Để ngăn chặn gian lận và giả mạo, mỗi hòm phiếu đều có hạ nhân canh gác.
Đêm đến, những thùng phiếu này sẽ được thu lại rồi gửi đến phủ Anh vương.
Lạc Dạ Thần và Tiêu Hề Hề ngồi bên cạnh xem hạ nhân kiểm phiếu.
Cuối cùng, truyện được bình chọn nhiều nhất là “Một trăm cách gi.ết chết nam nhân tồi”.
Tiêu Hề Hề “……”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Dạ Thần sốc.
Sao lại có tựa đề lạ lùng như vậy?
Lạ hơn nữa là tại sao loại truyện này được nhiều phiếu nhất?
Nếu không phải y cử người giám sát quá trình bỏ phiếu, y sẽ nghi ngờ trong chuyện này có gì đó mờ ám.
Tiêu Hề Hề cũng sốc.
Truyện này vốn là do Lý phi viết, tên truyện cũng do Lý phi đặt.
Dù văn phong tiết tấu của nàng rất được, nhưng có rất nhiều truyện hay hơn của nàng.
Tại sao cuối cùng nàng lại là người chiến thắng?
Dân chúng trong thành Thịnh Kinh bị sao vậy?
Bao nhiêu truyện đặc sắc không chọn, lại cứ chọn cuốn truyện từ tựa đề đến nội dung toàn là đâm chọc bác bỏ ham muốn vậy?