Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn ông.
“Nếu trẫm không đồng ý thì sao?”
Hồng Quốc công “Dù bệ hạ có đồng ý hay không, vi thần cũng sẽ làm theo yêu cầu của bệ hạ.”
Chẳng qua buộc làm và tự nguyện làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu là vế trước, ông chỉ đành làm qua loa, nếu là vế sau, ông sẽ cố hết sức.
Lạc Thanh Hàn hiển nhiên hiểu ý ông, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
Hồng Quốc công không dám ngẩng đầu, cứ cúi đầu xuống.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng ông cũng nghe giọng điệu vô cảm của Hoàng đế.
“Đi đi, hi vọng người sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay.”
Hồng Quốc công tưởng Hoàng đế đã đồng ý, vui mừng quỳ xuống khấu đầu tạ ơn.
……
Sau khi người phụ nữ và lão Ngũ rời đi, nhà kho rơi vào im lặng.
Tiêu Hề Hề lẽ ra đã ngủ say, lặng lẽ mở mắt.
Nàng đứng dậy đi tới trước mặt Lạc Dạ Thần, cuối người xuống nhìn chằm chằm y, nàng thấy y tuy đã bất tỉnh nhưng mí mắt lại khẽ run, hình như vẫn còn có chút tỉnh táo.
Tiêu Hề Hề đẩy y một cái.
“Này, dậy đi.”
Lông mi Lạc Dạ Thần động đậy mấy lần, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Hề Hề bóp mũi y.
Lạc Dạ Thần không thở được, cuối cùng buộc phải tỉnh lại.
Lúc y vừa mở mắt, Tiêu Hề Hề lập tức buông tay.
Y há to miệng thở hổn hển, đôi mắt không có tiêu điểm.
Phải mất một lúc lâu y mới tỉnh táo lại.
Đầu tiên y nhìn Quý phi ngồi xổm bên cạnh, sau đó nhìn khung cảnh xung quanh, dần nhớ lại chuyện gì xảy ra trước khi y bất tỉnh.
Lạc Dạ Thần mở to mắt “Bọn bắt cóc đâu?”
Tiêu Hề Hề đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho y nói nhỏ chút.
Nàng nhỏ giọng nói.
“Bọn chúng đi rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta.”
Nàng giúp Lạc Dạ Thần cởi dây trói.
Lạc Dạ Thần vội đứng dậy, căng thẳng hỏi “Không phải cô bị trúng thuốc mê sao? Sao tỉnh sớm thế?”
Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh “Số thuốc mê đó vốn không có tác dụng với ta.”
Lạc Dạ Thần nghĩ đây là tuyệt kỹ của người Nam Nguyệt nên cũng không hỏi thêm.
Y nói nhỏ “Vừa nãy ta bất tỉnh, mơ hồ nghe thấy hai tên bắt cóc nói chuyện, bọn chúng muốn tiền của Hồng Quốc công nên mới bắt cóc chúng ta, nếu cô không hôn mê, chắc cô cũng nghe thấy phải không?”
Tiêu Hề Hề cười đầy ẩn ý.
“Ừm, nghe thấy rồi.”
Lạc Dạ Thần nghiến răng nói “Trước kia ta chỉ nghĩ Hồng Quốc công háo sắc, con người chẳng ra sao, không ngờ ông ta to gan đến mức dám bắt cóc chúng ta, đợi ta trở về sẽ lột da ông ta!”
Tiêu Hề Hề “Ngài cảm thấy Hồng Quốc công là chủ mưu thật sao?”
Lạc Dạ Thần sững sờ “Lẽ nào không phải ông ta sao? Nhưng hai tên bắt cóc đã nói bọn chúng nhận tiền của Hồng Quốc công nên mới ra tay với chúng ta.”
Tiêu Hề Hề pha trò nói “Bọn chúng nói gì ngài cũng tin, vương phi nhà ngài có biết ngài ngây thơ vậy không?”
Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận “Đã là lúc nào rồi, cô còn nói móc ta!”
Tiêu Hề Hề “Chúng ta đánh cược đi.”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Lạc Dạ Thần nhất thời không bắt kịp nhịp điệu của nàng.
Y cảnh giác hỏi “Cô lại muốn giở trò gì?”
Tiêu Hề Hề “Dù sao cũng không có việc gì, cược cho vui thôi.”
Lạc Dạ Thần “Ta không cược với cô.”
Tiêu Hề Hề “Lẽ nào ngài sợ rồi?”
Lạc Dạ Thần cười khẩy “Ta sợ cái gì? Ta đường đường là Anh vương, trên đời này không có thứ gì làm ta sợ được!!”
Tiêu Hề Hề “Vậy chúng ta cược đi, nếu ngài thắng, ta sẽ nói với ngài một bí mật, nếu ta thắng, ngài phải làm tùy tùng cho ta ba tháng.”
Lạc Dạ Thần “Ta không muốn nghe bí mật của cô!”
Tiêu Hề Hề “Lẽ nào ngài không muốn biết ta và Tiêu trắc phi tại sao giống đến vậy sao?”
Lạc Dạ Thần nghi ngờ nhìn nàng, dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời của nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y không kiềm được tò mò, ngập ngừng hỏi.
“Cô muốn cược gì?”
Tiêu Hề Hề “Thì cược chủ mưu vụ bắt cóc này có phải là Hồng Quốc công không, để công bằng, ta sẽ để ngài chọn trước, ngài có cảm thấy là ông ta không?”
Lạc Dạ Thần vốn nghĩ là Hồng Quốc công, nhưng phản ứng vừa rồi của Quý phi làm y hơi dao động.
Y do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ vững lập trường của mình.
“Ta nghĩ chính là ông ta!”
Tiêu Hề Hề cười nói “Vậy ta nghĩ không phải ông ta.”
Lạc Dạ Thần “Chuyện này chỉ dựa vào chúng ta nghĩ cũng vô dụng, phải đưa ra bằng chứng xác thực.”
Tiêu Hề Hề “Nếu ngài làm theo lời ta nói, sẽ sớm biết được sự thật.”
Lạc Dạ Thần nghi hoặc “Cô có cách gì?”
Tiêu Hề Hề móc móc ngón tay với y.
Lạc Dạ Thần lúng túng cúi người xuống.
Tiêu Hề Hề giải thích vào tai y, cuối cùng hỏi.
“Đã nhớ chưa?”
Lạc Dạ Thần không muốn lắm, nhưng tình hình trước mắt không cho phép y từ chối.
Y chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
……
Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Hồng Quốc công không rời cung mà đến cung Trường Lạc.
Ông nói chuyện đi đưa tiền chuộc với Thái hoàng thái hậu.
“Nương nương, chỉ cần đệ làm xong chuyện này, ngôi vị Hoàng hậu sẽ thuộc về Tâm Dao nhà chúng ta rồi!”
Lúc nói lời này, ông rất hưng phấn, thậm chí trên mặt tái nhợt còn hiện lên chút ửng đỏ.
Thái hoàng thái hậu không lạc quan như ông, hơi cau mày nói “Với tính tình của Hoàng đế, chắc không dễ gì chịu uy hiếp của người khác.”
Hồng Quốc công nghiêm nghị nói.
“Xem người nói kìa, đây đâu phải uy hiếp chứ? Đệ chỉ đề nghị trao đổi công bằng thôi, dùng mạng của Quý phi và Anh vương đổi lấy ngôi vị Hoàng hậu, hắn không có thiệt! Hơn nữa, sớm muộn cũng sẽ có người chiếm ngôi vị Hoàng hậu, thay vì để người ngoài được lợi, chi bằng để cho nhà chúng ta. Còn Quý phi, nàng ta là công chúa ngoại tộc, cho nàng thân phận Quý phi đã cao lắm rồi. Nàng ta đừng hòng nghĩ tới ngôi vị Hoàng hậu, Thái tử tương lai của vương triều Đại Thịnh chúng ta không thể mang dòng máu ngoại tộc!”
Thái hoàng thái hậu “Đệ nghĩ quá đương nhiên rồi, Hoàng đế trước giờ thiên vị Quý phi, dù đệ có nhét Tâm Dao vào cung, cũng chưa chắc Hoàng đế coi trọng con bé. Trong hậu cung này, không có sủng ái của Hoàng đế, dù con bé có ở vị trí cao thì cuộc sống cũng không dễ dàng.”
Hồng Quốc công không nghĩ vậy.
Ông suy bụng ta ra bụng người, hậu viện của ông có rất nhiều nữ nhân.
Dù ông có sủng ái một nữ nhân đến đâu thì theo thời gian cũng sẽ thấy chán, một khi đã chán thì không nhịn được muốn tìm nữ nhân tươi trẻ hơn.
Trên đời này mèo nào cũng ăn vụng, Hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Nói gì mà tình sâu như biển? Chỉ là chơi đùa với nữ nhân mà thôi, ai lại xem là thật?!
Hồng Quốc công tự tin nói.
“Quý phi được sủng ái thì đã sao? Bây giờ nàng ta bị bắt cóc, ai biết được sau khi bị bắt cóc, bọn bắt cóc có làm gì nàng ta không? Dù cứu được nàng ta, chắc chắn nàng ta cũng không còn trong sạch, Hoàng thượng có thể sủng ái một nữ nhân đã mất trong sạch sao?”