Lần chờ này kéo dài hai canh giờ.
Khổng nữ sử đứng đến nỗi hai chân cứng ngắc không còn cảm giác.
Sắp đến giữa trưa, Tào Nặc từ bên ngoài truyền đến tiếng báo Quý phi tới.
Lạc Thanh Hàn ngừng viết, ra hiệu cho người vào.
Tiêu Hề Hề vén váy bước qua ngưỡng cửa, vui vẻ bước vào ngự thư phòng.
Nàng liếc nhìn Khổng nữ sử đứng bên cạnh, dừng bước ngập ngừng hỏi.
“Có phải thần thiếp đến không đúng lúc rồi không?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Không sao, nếu nàng tới rồi thì cùng trẫm đến cung Trường Lạc.”
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Ngài muốn đến gặp Thái hoàng thái hậu?”
“Ừm.”
Lạc Thanh Hàn đứng dậy, nắm tay nàng đi ra ngoài.
Khổng nữ sử vội kéo đôi chân đau nhức tê dại của mình đi theo.
Lúc Tiêu Hề Hề đến đây, nàng ngồi xe ngựa chuyên dụng của Quý phi, bây giờ đến cung Trường Lạc, nàng trực tiếp ngồi long xa của Hoàng đế.
Hai người ngồi cùng xe, mọi người xung quanh đã quen với chuyện này.
Chỉ có Khổng nữ sử thầm sợ hãi.
Nàng biết Quý phi được sủng ái, nhưng không ngờ lại được sủng ái đến mức này.
Trong vương triều Đại Thịnh có rất nhiều phi tần được sủng ái, nhưng không có sủng phi nào có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng, còn ngồi cùng long xa với Hoàng đế.
Nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên.
Đừng nói phi tần, cả Hoàng hậu cũng khó mà được như vậy.
Long xa của Hoàng đế dừng trước cổng cung Trường Lạc.
Lạc Thanh Hàn đỡ Tiêu Hề Hề xuống xe.
Hai người nắm tay nhau đi vào cung Trường Lạc.
Thái hoàng thái hậu vẫn còn hơi mệt vì vừa chịu kí.ch thích, sắc mặt cũng không được tốt.
Bà nhìn hai người bước vào, vẻ mặt vốn đã xấu lại càng khó coi hơn.
“Ai gia chỉ muốn nói chuyện với Hoàng đế, sao người lại dẫn Quý phi theo?”
Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng nói “Vừa lúc Quý phi tới tìm trẫm, trẫm tiện thể dẫn nàng theo.”
Tiêu Hề Hề hành lễ với Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu thậm chí không nhìn Quý phi, lạnh lùng nói “Ngươi ra ngoài trước đi, ở đây không có chuyện của ngươi.”
Tiêu Hề Hề nhìn Hoàng đế trước, thấy hắn gật đầu, nàng mới ngoan ngoãn ra ngoài.
Thái hoàng thái hậu vốn đang tựa người trên ghế sập, bây giờ hơi ngồi thẳng dậy.
Lục Tâm Dao đứng bên cạnh cúi đầu không dám nhìn Hoàng đế.
Rõ ràng trải nghiệm lần trước làm nàng thấy sợ Hoàng đế.
Thái hoàng thái hậu vốn muốn Lục Tâm Dao rót trà cho Hoàng đế, nhưng nhìn bộ dáng nhát gan của nàng, bà nuốt lời vào trong, hỏi sang chuyện khác.
“Ai gia nghe nói có người luận tội Hồng Quốc công trên triều sáng nay?”
Lạc Thanh Hàn đã đoán trước bà sẽ hỏi chuyện này, cho nên hắn không giấu giếm, nói hết mọi chuyện.
Hồng Quốc công là tổ phụ của Lục Tâm Dao, Lục Tâm Dao tuy nhát gan nhưng cũng không khỏi ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hoàng đế.
Nàng muốn cầu xin Hoàng đế.
Nhưng khi nàng nhìn nét mặt lạnh lùng của Hoàng đế, cổ họng nàng như có thứ gì đó chặn lại, không nói được lời nào.
Thái hoàng thái hậu trầm giọng mắng.
“Ăn nói vớ vẩn! Hồng Quốc công thân là Quốc công, muốn thứ gì mà không có? Cần gì phải cấu kết với tổ chức sát thủ trên giang hồ? Chuyện này nhất định là bị người khác hãm hại, Hoàng đế nhất định phải minh oan cho Hồng Quốc công!”
Lạc Thanh Hàn “Nhân chứng vật chứng xác thực, vụ án này không phải chỉ dựa vào một câu nói của Thái hoàng thái hậu là lật án được.”
Thái hoàng thái hậu “Người nói vậy là ý gì? Lẽ nào người cũng cho rằng Hồng Quốc công cấu kết với Huyết Vũ Lâu thật sao?”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm chỉ tin chứng cứ.”
Thái hoàng thái hậu kiên định nhìn hắn, từng chữ nói.
“Ai gia mặc kệ có chứng cứ gì, ai gia chỉ biết, Hồng Quốc công nhất định bị người khác hãm hại!”
Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu đang làm khó trẫm.”
Thái hoàng thái hậu không vui “Người là Hoàng đế, chỉ cần người nói một tiếng là sẽ lật ngược án của Hồng Quốc công, có gì mà làm khó?”
Lạc Thanh Hàn “Chính vì trẫm là Hoàng đế, trẫm nhất định phải công bằng, nếu không chẳng phải trẫm sẽ thành hôn quân ư?”
Thái hoàng thái hậu nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt, bà cố gắng nói chậm lại.
“Ai gia không có ý ép người làm hôn quân, ai gia cũng hết cách rồi. Hồng Quốc công là đệ đệ duy nhất của ai gia. Nếu Hồng Quốc công bị kết án tử hình, ai gia sao có thể đối mặt với phụ mẫu dưới suối vàng. Cứ xem như nể mặt ai gia, tha cho Hồng Quốc công, được không?”
Bà là Thái hoàng thái hậu, dùng giọng điệu thấp kém này cầu xin vãn bối đã là rất hạ mình rồi.
Tất cả đều là vì đệ đệ không nên thân của bà.
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Lục Tâm Dao và Khổng nữ sử bên cạnh.
Thái hoàng thái hậu hiểu ý, vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra.
Lục Tâm Dao lo lắng ra ngoài cùng những người khác.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Quý phi đang ngồi dưới hiên uống trà ăn bánh.
Khổng nữ sử tiến lên hành lễ.
Lục Tâm Dao do dự một chút, cuối cùng cũng đi theo.
Ánh mắt Tiêu Hề Hề dừng trên người Lục Tâm Dao, tò mò hỏi.
“Cô là Lục Tâm Dao?”
Lục Tâm Dao không ngờ Quý phi sẽ hỏi tên mình, lập tức hoảng sợ.
Nàng vô thức liếc nhìn Khổng nữ sử.
Khổng nữ sử nhẹ giọng nói “Đừng sợ, Quý phi nương nương là người rất nhân hậu, người cứ nói thật là được.”
Lục Tâm Dao tự trấn tĩnh, cẩn thận nói.
“Thần nữ là Lục Tâm Dao.”
Tiêu Hề Hề “Cô có muốn ngồi uống một tách trà không?”
Lục Tâm Dao vội nói “Cảm ơn, không cần đâu.”
Tiêu Hề Hề cũng không ép buộc “Vậy các người tự nhiên đi.”
Lục Tâm Dao hành lễ, rồi đi theo Khổng nữ sử sang hướng khác.
Khổng nữ sử nói “Người không cần sợ Quý phi như vậy.”
Lục Tâm Dao mím môi dưới “Ta không sợ, ta chỉ căng thẳng, không biết phải ứng phó thế nào.”
Khổng nữ sử thở dài.
Lục tuyển thị kia quá táo bạo, Lục Tâm Dao này lại quá nhát gan.
Trong hậu cung này, quá táo bạo thì sẽ dễ gây họa, quá nhát gan thì không thể đè được người khác.
Tốt nhất là to gan những lúc cần to gan, kiềm chế những lúc cần kiềm chế.
Trong hậu cung không mấy ai có thể làm được, Cảnh phi là một trong số đó.
Đáng tiếc nàng không được sủng ái, dù có tính toán bao nhiêu thì cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì.
Cho nên muốn có chỗ đứng trong hậu cung, điều quan trọng nhất là được Hoàng đế sủng ái.
Chỉ cần được sủng ái thì sẽ có tất cả.
Khổng nữ sử nghĩ đến đây, không khỏi nhớ đến cảnh Hoàng đế chiều chuộng Quý phi.
Trong hậu cung này, xét về mức độ sủng ái, nếu Quý phi xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.
Lúc này không khí trong phòng rất căng thẳng.
Nét mặt Lạc Thanh Hàn vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói lại mang theo áp lực mạnh mẽ.
“Vụ án này có nhân chứng vật chứng xác thực, còn liên quan đến rất nhiều người, trẫm không thể tha cho Hồng Quốc công. Nếu không, trẫm sẽ không thể ăn nói với triều thần và dân chúng. Nhưng mà, trẫm có thể tha những người khác ở phủ Hồng Quốc công, chỉ cần hoàng tổ mẫu đồng ý một điều kiện.”