Lục Tâm Dao sợ hãi không nói nên lời, khóe mắt đọng nước, trông vô cùng đáng thương.
Lạc Thanh Hàn lại hỏi.
“Ngươi muốn về không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tâm Dao đỏ bừng, nhịn rất lâu mới có thể nói một câu.
“Thần nữ phụng mệnh vào cung chăm sóc Thái hoàng thái hậu, dù muốn về cũng phải hỏi ý của Thái hoàng thái hậu.”
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn sắc bén lạnh lùng nhìn nàng, như thể nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của nàng.
Lục Tâm Dao bị hắn nhìn làm da đầu tê dại, vội vàng cúi đầu.
Lạc Thanh Hàn lười phí lời với nàng, lạnh giọng nói “Nếu ngươi muốn ở trong cung thì chăm sóc tốt cho Thái hoàng thái hậu, sau này ngươi muốn về thì có thể đi bất cứ lúc nào.”
Lục Tâm Dao cúi đầu đáp “Đa tạ bệ hạ nhắc nhở, thần nữ hiểu rồi.”
Lạc Thanh Hàn không thèm nhìn nàng, nắm tay Tiêu Hề Hề đi ngang qua nàng.
Tiếng bước chân xa dần, Lục Tâm Dao mới đứng dậy.
Nàng lấy khăn tay lụa lau nước mắt, vực dậy tinh thần đi vào trong điện.
Thật ra nàng muốn về nhà xem một chút, nhưng nàng biết dù bây giờ nàng về cũng không giúp được gì, ngược lại ở trong cung, có lẽ sẽ giành được một cơ hội giữ mạng cho người nhà.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề về cung Vị Ương.
Hai người cùng nhau ăn trưa.
Tiêu Hề Hề hỏi về Thái hoàng thái hậu.
“Sức khỏe của Thái hoàng thái hậu vẫn luôn rất tốt, sao đột nhiên ngất đi?”
Lạc Thanh Hàn nuốt đồ ăn trong miệng, chậm rãi nói.
“Có lẽ chịu đả kích.”
Tiêu Hề Hề tò mò “Bà ấy chịu đả kích gì?”
Lạc Thanh Hàn không giấu nàng điều gì, kể đại khái cuộc trò chuyện giữa mình và Thái hoàng thái hậu.
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Còn một mảnh binh phù khác nằm trong tay Thái hoàng thái hậu?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm.”
Tiêu Hề Hề không ngờ còn có chuyện này.
Năm đó sau khi nàng giải quyết Thịnh Vĩnh Đế xong thì trực tiếp rời đi, không để ý đến chuyện binh phù.
Nàng nghĩ sau khi Lạc Thanh Hàn lên ngôi, sẽ có thể tìm thấy binh phù.
Không ngờ trước khi chết, Thịnh Vĩnh Đế còn chơi chiêu cuối cùng.
Tiêu Hề Hề phải công nhận khả năng trị nước của Thịnh Vĩnh Đế ở mức trung bình, nhưng khả năng dùng chiêu trò lại ở hàng đẳng cấp.
Lạc Thanh Hàn tự giễu cười “Dù phụ hoàng chết rồi, vẫn muốn gài bẫy ta lần cuối.”
Đây là cha ruột của hắn, để lại cho hắn những toan tính vô tận.
Dù bây giờ hắn lên ngôi, vẫn phải lo dọn dẹp mớ hỗn độn mà Thịnh Vĩnh Đế để lại.
Tiêu Hề Hề gắp rau vào bát của hắn, khuyên nhủ “Ông ta không muốn chàng sống tốt thì chàng phải càng sống thật tốt, nào ăn rau đi, ăn nhiều chút, tự nuôi mình trắng trẻo mập mạp, cho ông ta tức chết!”
Lạc Thanh Hàn bật cười một tiếng, oán hận trong lòng biến mất.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng khi nhìn Tiêu Hề Hề.
Ở bên nàng càng lâu thì càng thích nàng.
Dù tâm trạng có tệ đến đâu, chỉ cần nhìn nàng thì tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
Nàng như mặt trời nhỏ treo trong trái tim hắn, lúc nào cũng tỏa ánh sáng và hơi ấm giúp hắn tránh xa bóng tối và giá lạnh.
Cũng chính vì nàng rất quý giá với hắn, nên hắn vô cùng sợ mất nàng.
Chưa từng có được thì không sao, nhưng có được rồi mất đi mới khiến người khác tuyệt vọng nhất.
Ăn xong bữa trưa.
Tiêu Hề Hề muốn nghỉ trưa, lại bị Lạc Thanh Hàn ngăn cản.
“Ta còn có một chuyện muốn hỏi nàng.”
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Chuyện gì vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng lấy ống tên đó ở đâu?”
Tiêu Hề Hề gãi gãi má “Cái đó ấy hả, là ta nhờ Thượng Khuê lấy giúp.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng có thể chuẩn bị trước ống tên, có nghĩa là nàng đoán được có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu đã như vậy, tại sao nàng còn muốn rời cung? Ngoan ngoãn ở trong cung không được sao?”
Tiêu Hề Hề cười nịnh nọt “Cứ trốn mãi cũng không phải cách, ta chỉ muốn dụ người ra ngoài, giải quyết gọn một lần, tránh phiền phức sau này.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Cho nên nàng liều mạng đi sâu vào hang cọp?”
Tiêu Hề Hề “Cũng không phải là liều mạng, ta tự có tính toán, nếu gặp nguy hiểm thật, ta nhất định sẽ chạy.”
Lạc Thanh Hàn “Lỡ như thì sao? Lỡ như nàng không chạy kịp thì sao?”
Tiêu Hề Hề cười nói “Vậy ta chỉ đành đi đầu thai trước chàng một bước.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Thấy sắc mặt hắn tối sầm, sắp nổi giận, Tiêu Hề Hề vội sửa sai.
“Ta chỉ đùa thôi! Ta lợi hại như thế, không chỉ có thể bói toán còn có võ công, ta nhất định có thể đấu đến cùng!”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Ta không thích kiểu đùa này.”
Tiêu Hề Hề đi tới, dựa vào người hắn, đưa tay v.uốt ve ngực hắn.
“Chàng không thích kiểu đùa này thì sau này ta không nói nữa, đừng giận được không?”
Lạc Thanh Hàn muốn đẩy nàng ra nhưng lại không nỡ.
Lần nào cũng vậy, hắn biết mình nên tức giận, nhưng chỉ cần bị nàng quấn lấy, hắn đành phải đầu hàng.
Hắn không thể giận nàng.
Lạc Thanh Hàn vừa hận bản thân thật thất bại, vừa cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói.
“Sau này nếu như còn gặp phải loại chuyện này, nhất định phải bàn bạc với ta trước, không được phép tự ý hành động như lần này, lần sau nàng còn dám tái phạm, ta sẽ đánh gãy chân nàng.”
Hắn nhấn mạnh câu cuối cùng, nói rất gay gắt.
Tiêu Hề Hề gật đầu như giã tỏi “Được được, sau này ta nhất định sẽ nói chàng biết rồi mới hành động.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.
Nữ nhân này lần nào cũng nhận sai rất nhanh nhưng không bao giờ sửa.
Để đảm bảo, hắn nói thêm.
“Nếu nàng còn làm bậy, ta không chỉ đánh gãy chân nàng, còn cho người dỡ hết vườn rau ở hậu viện cung Vân Tụ, tịch thu hết số gà vịt lợn ngỗng, sau này mỗi bữa nàng chỉ có thể ăn cháo trắng rau xanh, đời này đừng hòng ăn mặn nữa.”
Tiêu Hề Hề “……”
Vậy … vậy cũng quá ác rồi!
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng “Đã hiểu chưa?”
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng đáp “Hiểu rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Nói lớn lên.”
Tiêu Hề Hề “Ta hiểu rồi! Ta hứa sau này sẽ nói với chàng hết thảy, tuyệt đối sẽ không tự ý hành động!”
Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng hài lòng.
Hắn xoa đầu Tiêu Hề Hề.
“Đi ngủ.”
Buổi chiều, Lạc Thanh Hàn vẫn bận rộn nhiều việc.
Tiêu Hề Hề sai người truyền tin cho Anh vương phi, mời nàng ngày mai vào cung ngắm hoa.
Lúc Bộ Sanh Yên nhận được tin, lập tức gọi người chuẩn bị y phục trang sức sẽ mặc khi vào cung vào ngày mai.
Lạc Diệp Thần thấy vậy không khỏi nhắc nhở.
“Vương phi, nàng phải cẩn thận một chút, Quý phi kia không phải là người đơn giản, nàng tuyệt đối đừng cản đường cô ta!”
Bộ Sanh Yên nghe xong, không biết nghĩ tới chuyện gì, hỏi ngược lại.
“Chàng thấy Quý phi là người thế nào?”
Lạc Dạ Thần tặc lưỡi “Xảo quyệt, nham hiểm, mưu mô, mặt dày.”
Bộ Sanh Yên “Nếu so Quý phi với Tiêu trắc phi, chàng thấy hai người giống nhau không?”
Lạc Dạ Thần không suy nghĩ đã nói.
“Hai người như tỷ muội thất lạc nhiều năm, quá giống!”