Nhìn thì giống Quý phi chỉ vô tình làm hỏng cuốn sách, nhưng trong lòng Lao phi đã xác định Quý phi cố ý làm vậy!
Quý phi cố tình làm hỏng cuốn sách đó!
Vì Quý phi chột dạ, lo sợ bị phát hiện nên mới làm đổ trà lúc này.
Sau khi tiễn hết các phi tần đi, Lao phi ngồi một mình trong phòng, nhìn chằm chằm cuốn sách nhòe chữ trước mặt, nét mặt dần thay đổi.
Nàng chắc chắn Quý phi và Tiêu trắc phi là cùng một người.
Nhưng tại sao?
Tại sao Tiêu trắc phi lại đột ngột rời đi?
Sau khi rời đi thì dùng thân phận mới trở về bên cạnh Hoàng đế?
Bên trong chắc chắn ẩn giấu bí mật nào đó.
Lao phi cố nhớ lại mọi thứ liên quan đến Tiêu trắc phi.
Nàng nhớ nơi cuối cùng Tiêu trắc phi ở trước khi rời đi chính là cung Vị Ương.
Cung Vị Ương là nơi ở của Hoàng đế.
Thịnh Vĩnh Đế lúc đó vẫn còn sống, chính ông là người giữ Tiêu trắc phi trong cung Vị Ương.
Nhưng sau khi Thịnh Vĩnh Đế băng hà, Tiêu trắc phi cũng biến mất.
Từng có người nghi ngờ hai chuyện này có mối liên quan nào đó.
Nhưng vì không có chứng cứ, cộng thêm Tiêu trắc phi mất tích, muốn điều tra cũng không thể điều tra, nên đành phải bỏ qua chuyện này.
Nếu Tiêu trắc phi không thẹn với lòng thì có thể đường đường chính chính trở về.
Tuy nhiên Tiêu trắc phi lựa chọn thay đổi ngoại hình, trở lại với thân phận mới.
Tiêu trắc phi làm như vậy, ngược lại chứng minh một điều —
Tiêu trắc phi chột dạ.
Vì chột dạ nên không dám để lộ thân phận thật sự, chỉ có thể che giấu danh tính.
Một ý tưởng táo bạo dần dần nảy sinh trong đầu Lao phi.
Cái chết của Thịnh Vĩnh Đế năm đó có lẽ có liên quan đến Tiêu trắc phi.
Giả sử cái chết của Thịnh Vĩnh Đế không phải do bệnh mà do con người gây ra, vậy thì Tiêu trắc phi có vai trò gì trong chuyện này?
Tiêu trắc phi là người biết chuyện? Hay là đồng phạm?
Dù là bên nào thì cũng đủ khiến Quý phi không thể trở mình.
Lao phi càng nghĩ càng sợ, đồng thời sự hưng phấn thầm kín trỗi dậy.
Đôi mắt nàng dần sáng lên, ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve cuốn sách nhàu nát, khóe miệng từng chút nhếch lên.
“Ngươi tiêu đời rồi.”
……
Sau khi về cung Vân Tụ, Bảo Cầm lập tức sai người lấy y phục sạch, hầu hạ Quý phi thay đồ.
Nét mặt Tiêu Hề Hề vẫn bình thường, trông như không để tâm đến những gì xảy ra trong cung Yên Vũ.
Tuy nhiên Bảo Cầm lại cảm thấy bất an trong lòng.
Thay y phục xong, Bảo Cầm cho mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và Quý phi.
Bảo Cầm lo lắng hỏi “Nương nương, vừa nãy Lao phi cố ý dò thám người, có phải nàng ta nghi ngờ thân phận của người không?”
Tiêu Hề Hề “Nàng ta không nghi ngờ, hẳn là nàng ta đã khẳng định thân phận của ta có vấn đề.”
Bảo Cầm càng lo lắng hơn “Vậy phải làm sao? Nếu nàng ta ra ngoài nói bậy, chẳng phải thân phận của người không giấu được nữa?”
Tiêu Hề Hề “Nàng ta nói bậy thì càng tốt, dù sao cũng không có bằng chứng xác thực, tất cả đều do nàng ta suy đoán, ta có thể đùn đẩy là nàng ta cố ý hãm hại, chỉ sợ nàng ta im lặng, chuẩn bị làm gì đó lớn hơn.”
Bảo Cầm hạ giọng “Hay là chúng ta ra tay trước?”
Tiêu Hề Hề “Vẫn nên bàn bạc với Hoàng thượng trước.”
Nàng lại ra ngoài, ngồi xe ngựa đến ngự thư phòng.
Lạc Thanh Hàn đang ở ngự thư phòng thảo luận về cải cách thuế với Lệ Khinh Ngôn.
Sau quá trình điều chỉnh và hoàn thiện trong giai đoạn này, nội dung cụ thể của cải cách thuế đã được xác định.
Suy cho cùng, cải cách thuế không phải chuyện nhỏ, muốn trong thời gian ngắn thực hiện trên cả nước là chuyện không thể nào, cho nên bọn họ định chọn một nơi làm thử nghiệm trước.
Bọn họ suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn quận Phượng Dương.
Một mặt, quận Phượng Dương cách thành Thịnh Kinh không xa, nếu xảy ra chuyện cũng tiện xử lý. Mặt khác, quận Phượng Dương vừa trải qua nạn tuyết, người dân cần được nghỉ ngơi hồi phục, sau khi thực hiện cải cách thuế, gánh nặng của họ cũng sẽ được giảm bớt, cũng xem như một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không tin quan viên địa phương của quận Phượng Dương, hắn sợ số quan viên đó sẽ âm thầm cấu kết với các thế gia giàu có ở địa phương đào hố cho chuyện cải cách thuế.
Thế nên hắn định cử một người đáng tin đến quận Phượng Dương giám sát việc thực hiện cải cách thuế của các quan viên địa phương.
Lệ Khinh Ngôn chủ động đảm nhận nhiệm vụ này.
Y chưa thành thân, cha mẹ khỏe mạnh, có người hầu chăm sóc, không cần lo lắng chuyện gì, có thể yên tâm đi làm việc ở nơi xa.
Quan trọng nhất là y có thể tránh được chuyện bị ép hôn.
Tuy hiện giờ Thái hoàng thái hậu đã chuyển đến thái miếu, tạm thời không để ý đến y, nhưng y vẫn hơi sợ, sợ một ngày nào đó Hoàng đế lại đột nhiên nhắc tới chuyện hôn sự.
Lúc này y chưa gặp đối tượng phù hợp, cũng không muốn bị ép hôn, dứt khoát trốn đi cho yên tĩnh!
Để cho Lệ Khinh Ngôn tiện hành sự, Lạc Thanh Hàn tạm thời giao cho y chức Ngự sử giám sát, như vậy y có thể danh chính ngôn thuận kiểm tra các quan viên địa phương ở quận Phượng Dương.
Nghe báo Quý phi tới, Lạc Thanh Hàn nói với Lệ Khinh Ngôn.
“Hôm nay tới đây thôi, khanh về thu dọn đồ đạc, ngày mai khởi hành.”
Lệ Khinh Ngôn chắp tay nói “Vâng.”
Y rời khỏi ngự thư phòng, gặp Quý phi ngoài cửa.
Quý phi bận nhu quần tay rộng xanh ngọc, vạt váy kéo dài sau lưng, bộ dao bằng vàng đung đưa nhẹ nhàng hai bên tóc mai, tôn lên chiếc cổ trắng nõn thon thả của nàng.
Nàng khẽ cười với Lệ Khinh Ngôn.
“Lệ thị lang.”
Lệ Khinh Ngôn chắp tay nói “Vi thần bái kiến Quý phi nương nương.”
Ánh mắt Tiêu Hề Hề dừng trên mặt y một lát, đột nhiên hỏi.
“Gần đây có phải khanh định đi xa không?”
Lệ Khinh Ngôn hơi ngạc nhiên “Sao nương nương biết chuyện này?”
Y vừa mới quyết định đến quận Phượng Dương, ngoài Hoàng đế và y thì không còn ai biết, Quý phi làm sao biết được? Thật kỳ lạ.
Tiêu Hề Hề không trả lời câu hỏi, chỉ mỉm cười.
Vừa lúc Thường công công bước ra mời nàng vào, nàng gật đầu với Lệ Khinh Ngôn rồi đi ngang qua y.
Lệ Khinh Ngôn nhìn nàng bước vào ngự thư phòng, trong lòng vẫn thấy kỳ lạ.
Tuy chỉ gặp mặt vài lần nhưng y luôn cảm thấy vị Quý phi này rất giống Tiêu trắc phi, không chỉ về ngoại hình mà còn ở cách nói chuyện cách cư xử.
Nếu không phải Tiêu trắc phi trước khi đi đã nói những lời đó với y, khiến y xác nhận Tiêu trắc phi quả thật không còn sống, hẳn là y sẽ nghi ngờ vị Quý phi này chính là Tiêu trắc phi.
Lệ Khinh Ngôn lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ viển vông trong đầu, sải bước xuống bậc thang.
Trong ngự thư phòng.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh ngự án.
Trên bàn chất đầy tấu chương, nhưng không hề bừa bộn, tất cả được sắp xếp ngay ngắn.
Cũng giống như Lạc Thanh Hàn, lúc nào cũng đoan chính chỉnh tề.
Bên tay Lạc Thanh Hàn cũng có một tấu chương đang mở.
Hắn không đọc mà nhìn Tiêu Hề Hề hỏi.
“Sao nàng đột nhiên đến đây?”