Vân Khả Tâm là một cô nương đơn thuần tốt bụng, tình cảm của nàng dành cho y rất chân thành, không chút tạp chất.
Bất kể sau này hai người có thành lương duyên hay không thì tấm lòng này của nàng vẫn vô cùng quý giá.
Bây giờ đối phương đã bày chân thành của mình trước mặt y, y đương nhiên không thể dùng những lời ngọt ngào lừa dối đối phương, y thấy mình nên dùng thái độ chân thành nhất đáp lại nàng.
Như vậy mới không phụ tấm chân tình của nàng.
Gò má Vân Khả Tâm lại nóng bừng.
Nàng nghiêm túc viết từng nét: Cảm ơn huynh bằng lòng nói những chuyện này với ta.
Lệ Khinh Ngôn “Ta thật lòng đó.”
Vân Khả Tâm viết: Ta biết.
Nàng dừng một chút, viết thêm: Ta cũng vậy.
Lệ Khinh Ngôn bất đắc dĩ thở dài “Ta thật may mắn khi gặp muội vào lúc này, cũng thật đáng tiếc khi gặp muội vào lúc này.”
Nếu có thể thay đổi thời gian địa điểm, y sẽ vui vẻ cưới nàng về nhà chăm sóc thật tốt.
Nhưng bây giờ thật sự không phải thời điểm tốt bàn chuyện thành thân.
Vân Khả Tâm mím môi dưới, viết một đoạn dài lên bảng:
Thật ra cha ta vẫn luôn muốn rời khỏi thôn Đại Phúc. Ông nói nơi này giống như thế ngoại đào nguyên. Nhưng nếu ở lại đây quá lâu, ý chí sẽ dần bị hao mòn. Người có tài đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ trở nên tầm thường. Thế giới bên ngoài tuy đầy rẫy nguy hiểm nhưng cũng đầy những khả năng vô hạn. Chỉ khi ra ngoài, ông mới có thể thực hiện hoài bão của mình. Không thể rời khỏi đây đã trở thành tiếc nuối lớn nhất trong đời ông. Ta không muốn tiếc nuối của ông truyền sang huynh.
Vân Khả Tâm viết đến đây, mắt đã ươn ướt.
Nàng vội lấy tay áo lau mắt rồi viết tiếp:
Ta biết lão trưởng thôn không cho huynh đi, muốn huynh ở lại, nhưng huynh không nên ở lại đây. Huynh nên hoàn thành sứ mệnh còn dang dở của mình. Ta sẽ giúp huynh rời khỏi đây.
Viết xong câu cuối cùng, Vân Khả Tâm ngước đôi mắt đỏ lên nhìn Lệ Khinh Ngôn.
Nàng thích nam nhân này.
Nàng ước mình có thể ở bên y mỗi ngày, không bao giờ rời xa.
Nhưng nàng cũng biết y không thuộc về nơi này.
Nàng không muốn thấy y nhíu mày.
Nàng muốn y được vui vẻ.
Vì vậy, nàng bằng lòng chủ động buông tay.
Lệ Khinh Ngôn thấy lòng mình mềm nhũn.
Y không nhịn được bước tới, giơ tay ôm nàng vào lòng thật chặt.
Cả người Vân Khả Tâm lúc đầu cứng đờ, sau đó nhanh chóng thả lỏng.
Nàng cẩn thận tựa mặt vào ngực y, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít mùi hương trên người y, vừa ấm áp vừa khô ráo, khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
Hai người họ đắm chìm trong giây phút dịu dàng ngắn ngủi này.
Không ai động đậy.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng của Chu thị “Khả Tâm!”
Lúc này cả hai mới tỉnh táo lại.
Lệ Khinh Ngôn buông tay ra, Vân Khả Tâm đỏ mặt rời khỏi vòng tay y.
Nàng liếc nhìn Lệ Khinh Ngôn một cái, sau đó quay người cầm bảng đen nhỏ chạy ra ngoài.
Lệ Khinh Ngôn nhìn nàng rời đi.
Khi cửa đóng lại, y thu hồi ánh mắt, quay về giường ngồi xuống.
Nước nóng đã nguội từ lâu, nhưng y không để ý, cởi giày và tất ra ngâm chân vào nước, trong đầu nhớ lại cái ôm vừa nãy.
Chu thị không khỏi bật cười khi thấy con gái mình đỏ bừng mặt chạy ra ngoài.
“Khả Tâm, vừa nãy sao con ở trong phòng của Lệ lang quân lâu như vậy? Mẹ thấy con mãi vẫn chưa ra, còn tưởng con xảy ra chuyện gì trong đó rồi.”
Vân Khả Tâm xấu hổ cúi đầu.
Chu thị nhìn bộ dáng ngượng ngùng rụt rè của con gái, không khỏi thở dài “Thời gian qua nhanh thật, mới đây mà con đã lớn rồi, cũng sắp phải gả cho người ta rồi, mẹ vẫn cảm thấy con vẫn chưa trưởng thành nữa.”
Vân Khả Tâm ôm cánh tay bà, bày ra dáng vẻ ỷ lại.
Chu thị vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười nói “Cũng may thôn này không lớn, sau này cho dù hai đứa thành thân cũng sẽ không cách nhà quá xa, thỉnh thoảng mẹ vẫn có thể đến thăm các con.”
Vân Khả Tâm đứng thẳng dậy, viết lên bảng: Con chưa muốn thành thân.
Chu thị cau mày, không vui nói “Con nói bậy gì đó? Không dễ gì mới gặp được một lang quân tốt thế này, nếu con bỏ lỡ thì sau này khó mà tìm được một người chồng tốt như thế!”
Vân Khả Tâm cúi đầu không nói gì.
Chu thị nói thêm “Lệ lang quân có tướng mạo có kiến thức, chỗ nào cũng tốt, nếu con không muốn gả cho y, trong thôn còn rất nhiều cô nương bằng lòng gả cho y.”
Vân Khả Tâm nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng nhanh chóng nhạt đi, lộ ra mấy phần tái nhợt.
Thấy vậy, Chu thị đau lòng.
Bà nắm tay con gái, tha thiết khuyên.
“Mẹ biết con sợ y không muốn ở lại đây, con yên tâm, Lệ lang quân đó là người biết điều, con có ơn cứu mạng với y, y sẽ không quên ơn này, chỉ cần con nói tử tế với y, y sẽ đồng ý ở lại.”
Vân Khả Tâm rút tay lại, viết lên bảng: Con muốn để huynh ấy đi.
Chu thị nhìn thấy câu này, tức thì giật mình.
Bà vội dùng tay xóa đi dòng chữ, lo lắng nói.
“Con gái ngoan của mẹ, con đừng làm chuyện ngu ngốc! Con biết luật ở đây, bất cứ ai vào thôn của chúng ta chỉ có hai con đường, ở lại hoặc chết. Nếu con để người khác biết con muốn để y đi, đến lúc đó con và y đều phải gánh trách nhiệm, con phải bỏ ý định này ngay lập tức!”
Vân Khả Tâm c.ắn môi dưới, không trả lời.
Chu thị đẩy nhẹ nàng “Con hiểu chưa?”
Vân Khả Tâm gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Chu thị lại dặn dò nàng vài câu, thấy nàng không còn nhắc tới chuyện thả Lệ Khinh Ngôn đi, mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau, Vân Khả Tâm mang bữa sáng cho Lệ Khinh Ngôn.
Nàng viết lên bảng: Ta đã nghĩ ra cách giúp huynh thoát khỏi đây.
Lệ Khinh Ngôn đặt chiếc bánh đang ăn dở trong tay xuống, hỏi “Cách gì?”
Vân Khả Tâm viết kế hoạch của mình lên bảng đen nhỏ.
Lệ Khinh Ngôn đọc xong, hồi lâu không nói nên lời.
Vân Khả Tâm xóa hết những dòng chữ đó, viết lại: Đây là cơ hội duy nhất để huynh đi.
Lệ Khinh Ngôn thấp giọng nói “Nếu ta đi rồi, muội phải làm sao?”
Vân Khả Tâm cười với y, rồi viết: Ta sẽ đợi huynh.
Nàng viết đến đây, bổ sung thêm: Ta không biết có thể đợi huynh được bao lâu nên huynh phải mau quay lại tìm ta.
Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng Lệ Khinh Ngôn lúc này không kiềm được ngấn nước mắt.
Nếu như nói ban đầu y cảm kích thương xót, có chút ấn tượng tốt với Vân Khả Tâm.
Thì lúc này, y thật sự có ý muốn cưới nàng.
Y nghiêm túc hứa.
“Nhiều nhất nửa năm, ta sẽ quay lại.”
Vân Khả Tâm gật đầu, đẩy dĩa đựng bữa sáng đến trước mặt y, ra hiệu cho y ăn nhanh.
Chiều hôm đó, Lệ Khinh Ngôn đến ngỏ lời với Chu thị, bày tỏ ý muốn cưới Vân Khả Tâm.
Chu thị đương nhiên rất vui.
Bà lập tức báo tin vui cho lão trưởng thôn.
Lão trưởng thôn cười vui vẻ nói “Hai đứa nó định chừng nào thành thân?”