Tiêu Hề Hề chậm rãi nói.
“Diêu tiệp dư cũng phải hỗ trợ viết một số bài ngắn, chủ đề xoay quanh kho báu trên biển. Ví như cô tạo ra một tin đồn trên biển có một hòn đảo biệt lập, trên đảo có một mỏ vàng khổng lồ không ai biết đến, ai tìm được mỏ vàng thì có thể sở hữu nó. Cô cố gắng bịa tin đồn này càng thật càng tốt, như thể trên biển thật sự có một mỏ vàng không ai biết đến.”
Diêu tiệp dư không hiểu ý của Quý phi là gì, nhưng nàng khôn ngoan không hỏi nhiều, thành thật gật đầu.
“Thần thiếp hiểu rồi.”
Tiêu Hề Hề xua tay “Hai người làm việc đi.”
Lý phi và Diêu tiệp dư đứng lên cáo từ.
Sau khi hai người về cung Cẩm Tú, lập tức bắt tay vào việc.
Trong cung có một số phi tần phát hiện Lý phi và Diêu tiệp dư gần đây thường xuyên chạy tới cung Vân Tụ, hình như qua lại rất mật thiết với Quý phi, có người muốn dò hỏi tin tức, muốn biết bọn họ rốt cuộc đang làm gì.
Đầu tiên là Nghiêm tài nhân, sau đó là Trần uyển nghi và Mẫn tiệp dư.
Các nàng lần lượt đến cung Cẩm Tú chào hỏi, nhưng đều bị Lý phi lấy lý do không rảnh từ chối.
Diêu tiệp dư không cứng rắn như Lý phi, nàng viện cớ bệnh, không tiện tiếp khách.
Mọi người không thu hoạch được gì, trở về tay không.
Ba ngày sau, “Thịnh Kinh Nhật Báo” đăng tin đồn rằng có một mỏ vàng khổng lồ ẩn giấu trên một hòn đảo nhỏ ngoài biển.
Tác giả mô tả quá trình phát hiện mỏ vàng rất chi tiết, giống như chuyện thật.
Người phát hiện ra mỏ vàng không may mắc bệnh hiểm nghèo chết sớm, không có cơ hội khai thác mỏ vàng.
Vì thế mỏ vàng vẫn vô chủ.
Bất cứ ai có thể tìm thấy thì sẽ có được nó.
Tin tức này sau khi truyền đi liền nhanh chóng biệt tăm, ngoài một số người tò mò quan tâm, phần lớn mọi người đều cảm thấy đây chỉ là tin đồn, độ tin cậy rất thấp.
Sau đó “Thịnh Kinh Nhật Báo” đăng tải một truyện nhiều kỳ mới.
Nữ chính của câu chuyện tên Thư Hướng Mai.
Mở đầu câu chuyện, phụ thân của Thư Hướng Mai bị giết, huynh trưởng đến đòi lại công bằng, nhưng bị đánh gãy chân, không may bị què.
Gia sản bị cường hào ác bá cướp đi, Thư Hướng Mai lâm vào cảnh nhà tan cửa nát.
Mở đầu có thể nói là thảm!
Hầu hết độc giả cho rằng Thư Hướng Mai sẽ giống như các nữ chính trong những cuốn truyện khác, một chân mệnh thiên tử sẽ từ trên trời rơi xuống cứu nàng khỏi nguy nan, sau đó hai người kết lương duyên, trở thành giai thoại.
Một số độc giả nghiêm túc hơn cho rằng Thư Hướng Mai có thể sẽ bị cường hào ác bá bắt đi làm vợ lẽ thứ mười tám, mở ra câu chuyện cưỡng ép yêu đương máu chó, còn có thêm mấy cảnh lăn giường nhiều tư thế khác nhau.
Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo của câu chuyện lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong truyện, Thư Hướng Mai không nhịn được khi thấy mẫu thân và huynh trưởng lâm vào tuyệt vọng nên quyết định đứng lên chống lại sự bất công của số phận.
Nếu không có ai làm cứu tinh của nàng, vậy thì nàng sẽ tự cứu lấy mình!
Thư Hướng Mai vứt bỏ sự dè dặt của một tiểu thư đài các, đổi nam trang, hóa thân thành một thiếu niên gầy gò, trà trộn vào thương đội tiến về phía nam, chuẩn bị tìm kiếm hy vọng phục hưng gia tộc.
Câu chuyện kết thúc đột ngột ở đây.
Độc giả chấn động.
Bọn họ không ngờ câu chuyện lại phát triển thế này.
Trong những cuốn truyện trên thị trường cũng có rất nhiều tình tiết nữ cải nam trang, nhưng phần lớn nữ tử cải nam trang chỉ để tìm thú vui, chưa từng có nữ tử nào hành sự giống nam nhân như Thư Hướng Mai.
Nhiều độc giả tò mò về câu chuyện này, muốn biết câu chuyện tiếp theo sẽ diễn biến thế nào?
Nhưng cũng có một số người bảo thủ không đồng tình với cách làm của Thư Hướng Mai.
Một số người quá khích đến bảng tin trước các tiệm sách lớn bày tỏ sự bất bình, bọn họ cảm thấy tác giả đang viết truyện vớ vẩn, sao một nữ tử có thể hành sự như nam nhân? Còn dám một mình đi về phía nam, hoàn toàn không xem trọng thanh danh của mình, ai dám cưới một nữ tử không có quy tắc, coi nhẹ luân thường đạo lý như vậy? Đúng là làm xấu mặt gia môn.
Các thư góp ý về “Thịnh Kinh Nhật Báo” đăng trên bảng tin trước cửa các tiệm sách lớn trong thành sẽ được kiểm duyệt mỗi tối.
Bọn họ thu thập và tổng hợp những lời nhắn đó rồi gửi đến những nơi khác nhau.
Mọi ý kiến về Thư Hướng Mai sẽ được chuyển về cung, giao cho Lý phi.
Lý phi gần như tức chết khi nhìn thấy ý kiến của những kẻ quá khích đó.
Nàng không phải loại người thích buồn bực một mình.
Nàng cầm những lời nhắn đó chạy đến chỗ Quý phi.
Tiêu Hề Hề đọc từng tờ lời nhắn, chậm rãi nói.
“Không phải rất tốt sao?”
Lý phi tức giận nói “Tốt chỗ nào chứ? Đám người này đều đang mắng Thư Hướng Mai!”
Thư Hướng Mai chính là nữ chính do nàng tạo ra, giống như con gái ruột của nàng, thấy nhiều người mắng con gái như vậy, sao nàng không tức cho được?!
Tiêu Hề Hề “Có nhiều người mắng Thư Hướng Mai có nghĩa là có nhiều người đang đọc truyện của cô. Bọn họ bị câu chuyện của cô thu hút quá sâu, thậm chí quên mất đó chỉ là một câu chuyện. Xem mấy lời mắng của bọn họ kìa, mắng vô cùng rõ ràng chân thành, ai không biết còn tưởng trên đời thật sự có Thư Hướng Mai, cô là tác giả thì phải vui mới đúng.”
Lý phi sửng sốt “Như … như thế cũng được à?”
Tiêu Hề Hề “Sao lại không? Không phải cô viết truyện cho người khác đọc sao? Càng nhiều người đọc, càng thể hiện cô thành công.”
Nói đến đây, Lý phi vẫn thấy khó chịu “Thần thiếp hi vọng mọi người sẽ thích câu chuyện mình viết, thần thiếp không muốn nhân vật chính của mình bị mắng.”
Tiêu Hề Hề “Cô hiểu sai một chuyện rồi, ban đầu cô vì sao viết truyện?”
Lý phi “Kiếm tiền.”
Đối mặt với câu trả lời thẳng thắn như vậy, Tiêu Hề Hề hiếm khi nghẹn một lần.
Nàng ho nhẹ, nhắc nhở “Cô viết truyện không phải để làm bản thân vui vẻ sao?”
Lý phi “Vui vẻ quan trọng, kiếm tiền càng quan trọng hơn.”
Tiêu Hề Hề “Được rồi, nếu cô nghĩ viết truyện là để kiếm tiền, vậy chỉ cần cô có thể kiếm tiền, người khác nghĩ gì về cô có không quan trọng? Dù bọn họ mắng cô ác liệt ra sao cũng đâu có làm cô mất xu nào, thế cô quan tâm mấy lời bọn họ nói làm gì?”
Lý phi dần dần bị thuyết phục.
Tiêu Hề Hề lấy một tờ ngân phiếu đưa sang “Nếu cô vẫn thấy khó chịu thì ngửi mùi tiền đi.”
Lý phi mừng rỡ “Tiền này cho thần thiếp sao?”
Ở chỗ Quý phi, lúc nào cũng là nàng moi tiền, chưa từng nhận được tiền!
Hôm nay là lần đầu tiên!
Tiêu Hề Hề “Một trăm lượng này là trả công vất vả cho cô, viết xong truyện sẽ đưa thêm cho cô hai trăm lượng.”
Lý phi hai tay cầm ngân phiếu, cảm động trong lòng, hoàn toàn quên mất cảm giác khó chịu do những lời bình luận tiêu cực đó gây ra.
Nàng cầm ngân phiếu, hài lòng rời khỏi cung Vân Tụ.
Quả nhiên, trên đời này chỉ có tiền mới chữa lành mọi nỗi đau!