Hôm sau Lý phu nhân lại vào cung.
Lý phi nhìn thấy bà thì sửng sốt.
“Mẹ, mắt mẹ làm sao vậy?”
Mắt Lý phu nhân sưng đỏ, trông rất đáng sợ.
Lý phi vội sai người đi lấy túi thuốc có tác dụng lưu thông khí huyết, sau khi hấp nóng thì đắp lên mắt Lý phu nhân.
Lý phu nhân nằm ngửa trên giường, giọng khàn khàn nói.
“Mẹ đã nói chuyện này với cha con, nhưng cha con …… không đồng ý.”
Lý phu nhân khóc suốt đêm vì chuyện này, khóc sưng cả mắt, hi vọng Lý lão gia sẽ thay đổi ý định.
Đáng tiếc không ích gì.
Lý lão gia là một phụ thân bảo thủ điển hình, ông sẽ không bao giờ cho phép con gái mình tái giá.
Lý phi nghe vậy, tim chợt lạnh đi.
Thật ra nàng biết rõ tính của phụ thân, cũng đoán được phụ thân có thể sẽ không đồng ý.
Nhưng nàng vẫn ôm chút hi vọng, nghĩ phụ thân yêu thương nàng, sẽ nhượng bộ vì nàng.
Kết quả nàng đã đánh giá cao vị trí của mình trong lòng phụ thân.
Phụ thân yêu danh tiếng hơn thương nàng.
Lý phu nhân hồi lâu không nghe thấy con gái nói gì, trong lòng hoảng hốt.
Bà lấy túi thuốc đắp trên mắt ra nhìn Lý phi, thấy Lý phi ngơ ngẩn ngồi bên cạnh, nét mặt buồn bã.
Lý phu nhân thấy chua xót trong lòng.
Bà chống khuỷu tay lên giường ngồi dậy, giơ tay kéo con gái vào lòng rồi nghẹn ngào nức nở.
“Con gái ngoan, là mẹ đã hại con, ban đầu mẹ không nên đồng ý cho con vào cung, nếu con không vào cung thì bây giờ đã không khổ thế này, hu hu hu, đều là lỗi của mẹ!”
Lý phu nhân quá đau lòng, dù mắt vẫn còn sưng đỏ nhưng bà không kiềm được nước mắt.
Lý phi nhẹ nhàng vỗ lưng bà, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không sao, không ai ngờ mọi chuyện sẽ thành thế này, không phải lỗi của mẹ, mẹ đừng tự trách bản thân.”
Lý phu nhân khóc một lúc mới dần ngừng lại.
Bà lau nước mắt, hỏi “Hoàng thượng thật sự không có chút tình cảm nào với con sao?”
Lý phi cười khổ nói “Con vào cung đã năm năm, đời người có được mấy lần năm năm? Nếu Hoàng thượng có tình cảm với con, sao phải đợi lâu như vậy? Con cũng không ngại nói thật, đến bây giờ con vẫn còn trong trắng.”
Lý phu nhân mở to mắt, không tin được hỏi “Sao có thể?!”
Lý phi “Con không dám nói chuyện này với người khác vì sợ mất mặt, nhưng mẹ là mẹ của con, từ nhỏ đến lớn con có bao nhiêu chuyện mất mặt mà mẹ không biết? Trước mặt mẹ, con không thấy mất mặt, năm năm qua Hoàng thượng không hề chạm vào con, mẹ nghĩ con còn hy vọng sao?”
Cả người Lý phu nhân khẽ run lên, không biết là tức giận hay sợ hãi.
Bà nắm chặt tay con gái, nước mắt lại trào ra rồi rơi xuống, miệng lẩm bẩm.
“Là mẹ đã hại con, là mẹ đã hại con!”
Lý phi dùng khăn lụa lau nước mắt cho bà “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì mắt của mẹ sẽ không nhìn thấy gì nữa.”
Lý phu nhân nghẹn ngào hỏi.
“Có phải Quý phi chèn ép con không? Nghe người ta nói Quý phi ở trong cung hoành hành ngang ngược, còn cố ý độc chiếm Hoàng thượng, không cho các phi tần khác có cơ hội thị tẩm. Nếu đúng là vậy, mẹ về sẽ bảo cha con dâng tấu luận tội Quý phi. Lý gia chúng ta dù liều mạng cũng phải đòi lại công bằng cho con. Dù có là Quý phi cũng không thể ức hiếp người khác như vậy.”
Lý phi vội nói “Không liên quan đến Quý phi, năm ngoái nàng mới vào cung, trước khi nàng vào cung, Hoàng thượng còn chưa từng nghiêm túc nhìn con.”
Lý phu nhân nghĩ lại thấy cũng đúng, nên từ bỏ ý định nhờ chồng luận tội Quý phi.
Lý phi nói tiếp “Thật ra Quý phi rất tốt với con, ít nhất nàng cũng không cố ý hại con, cơm ăn áo mặc cũng chưa từng đối xử tệ bạc, còn chuyện Hoàng thượng không triệu con thị tẩm, đó là quyết định của Hoàng thượng, không ai can thiệp được.”
Lý phu nhân càng thấy khó chịu hơn.
Nếu có người gây sự, Lý gia vẫn có thể tìm cách hòa giải.
Nhưng bây giờ vấn đề nằm ở Hoàng đế.
Lý gia không dám làm gì.
Lý phi buồn bã nói “Thật ra con đã chuẩn bị làm góa phụ trong cung cả đời, là Quý phi đột nhiên hỏi con có muốn rời cung tái iá không, con mới có một chút hy vọng, nếu cha không đồng ý, vậy thì bỏ đi, con ……”
Lý phu nhân ngắt lời nàng “Không thể được! Đây là hạnh phúc cả đời của con, sao nói bỏ là bỏ được?! Mẹ về nhà nói với cha con, nếu cha con vẫn không đồng ý, mẹ sẽ chết trước mặt ông ấy, mẹ muốn xem xem, ông ấy cần thanh danh hay cần vợ con?!”
Trước đây bà chỉ nghĩ con gái mình không được sủng ái, nào ngờ đến bây giờ con gái bà vẫn còn trong trắng.
Năm năm, Hoàng đế chưa từng chạm vào Lý phi.
Con gái cưng của bà đã sống như góa phụ năm năm!
Đời người được mấy lần năm năm đây chứ?
Lý phu nhân vừa nghĩ tới chuyện này thì tức run cả người.
Nếu con gái bà gả vào một nhà bình thường, Lý phu nhân sớm đã dẫn người đến lý luận với con rể.
Nhưng con gái bà gả cho Hoàng đế, ai dám nói Hoàng đế không đúng?
Lý phu nhân chỉ đành nuốt cơn giận vào bụng.
Lý phi không ngờ thái độ của mẫu thân chuyển biến quyết liệt như vậy, nàng chợt sợ hãi.
“Mẹ, mẹ định ……”
Lý phu nhân “Con cũng thật ngốc, đáng lẽ phải nói chuyện này với mẹ sớm hơn, nếu mẹ biết sớm, đã không cần đợi đến bây giờ …… ài, bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa, bây giờ cũng không muộn, con còn trẻ, rời khỏi hố lửa này, còn có thể tìm được người tốt.”
Lý phi cảm nhận được quan tâm của mẫu thân, cảm thấy ấm lòng, hai mắt đỏ hoe.
Nàng cúi đầu, rúc vào lòng mẹ như khi còn nhỏ.
“Mẹ, mẹ cứ nói chuyện tử tế với cha, đừng cãi với ông ấy, càng không được làm chuyện ngu ngốc. Con thà làm góa phụ cả đời, cũng không muốn thấy mẹ gặp chuyện, sức khỏe của mẹ quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Lý phu nhân nghẹn ngào đáp “Ừm, mẹ biết mẹ đang làm gì.”
Khi Lý phu nhân rời khỏi cung Cẩm Tú, mắt bà còn đỏ hơn lúc đến.
Ba ngày sau, Lý phi vẫn không gặp được Lý phu nhân.
Lý phi hơi lo cho an nguy của mẫu thân.
Nàng muốn về nhà xem một chút, nhưng nàng là phi tần, không thể tùy tiện rời cung.
Cuối cùng, nàng không còn cách nào khác đành phải cầu xin Quý phi giúp đỡ.
Tiêu Hề Hề biết chuyện, vui vẻ đồng ý.
“Vừa hay bổn cung cũng cần rời cung, cô đi cùng bổn cung đi.”
Lý phi biết Quý phi có lệnh bài của Hoàng đế, có thể rời cung bất cứ lúc nào, nghe vậy vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống hành lễ lớn với Quý phi.
“Đa tạ Quý phi nương nương!”
Tiêu Hề Hề “Cô định chừng nào đi?”
Lý phi lo cho an nguy của mẫu thân nên đi càng sớm càng tốt.
Thế là cả hai quyết định rời cung ngay lập tức.
Hai người thay thường phục, ngồi xe ngựa rời cung.
Đi theo còn có hơn mười Ngọc Lân vệ.
Hai người ra khỏi cổng cung, đi thẳng đến Lý gia.
Trong xe ngựa, Lý phi cảm thấy bất an, lo lắng cho an nguy của mẫu thân, lo lắng không biết phải đối mặt với phụ thân thế nào.
Lỡ như phụ thân kiên quyết không đồng ý cho nàng rời cung tái giá, nàng phải làm sao?