Lý phi nhìn bộ dáng bất lực tức giận của nàng, khẽ cười.
“Thừa nhận thất bại của mình khó đến vậy sao?”
Lao phi ôm chặt chăn mỏng trên người, lớn tiếng phản bác “Bổn cung không thất bại! Người thất bại là ngươi!”
Lý phi hỏi “Ngươi không thất bại, thế tại sao bị nhốt ở đây? Tại sao cả mặt Hoàng thượng cũng không nhìn thấy?”
Lao phi nghẹn họng.
Nét mặt nàng vô cùng khó coi, nhưng oán giận trong mắt càng nhiều hơn.
Nếu là trước đây, Lý phi đối diện với thái độ này của Lao phi, nhất định sẽ giễu cợt đối phương cho đã.
Nhưng tâm trạng lúc này của Lý phi lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng chậm rãi nói.
“Ta và ngươi tranh đấu nhiều năm như vậy, cũng có chút hiểu suy nghĩ của ngươi. Ngươi không chỉ muốn có được người của Hoàng thượng, mà còn muốn trái tim của Hoàng thượng. Nhưng trái tim Hoàng thượng sớm đã trao cho người khác, chấp niệm của ngươi cũng chỉ là chấp niệm mà thôi. Nếu ta là ngươi, sớm đã buông bỏ rồi. Nhân lúc còn quay đầu kịp, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa.”
Lao phi tức giận bật cười “Ngươi thì hiểu gì? Ta không giống các ngươi, ta thích chính là Hoàng thượng. Ta yêu ngài ấy, vì ngài ấy ta có thể làm bất cứ chuyện gì! Chấp niệm cái gì? Các ngươi mới là người đang mơ tưởng! Loại nữ nhân nông cạn như các ngươi vốn không xứng với Hoàng thượng!”
Lý phi không biết đang nghĩ gì, sắc mặt có hơi kỳ lạ.
Nàng nghiêm túc hỏi.
“Ngươi yêu Hoàng thượng thật sao?”
Lao phi không do dự lớn tiến đáp lại “Đương nhiên! Trong cung này chỉ có ta thật lòng yêu ngài ấy, trước khi vào cung ta đã yêu ngài ấy, bây giờ ngài ấy chỉ bị nữ nhân khác lừa gạt, sau này ngài ấy nhất định sẽ nhận ra, trên đời này người yêu ngài ấy nhất chính là ta!”
Lý phi “Nếu ngươi yêu ngài ấy nhiều như vậy, ngươi có từng vì ngài ấy làm chuyện gì mà không cần báo đáp không? Dù chỉ là một chuyện, có không?”
Lao phi lại nghẹn họng.
Lý phi nhìn nàng cười như có như không.
Nụ cười đó chọc tức Lao phi, nàng siết chặt chăn mỏng, móng tay gần như xé rách chăn mỏng.
Hồi lâu sau nàng mới run giọng nói.
“Vì ngài ấy, ta mặc kệ người nhà ngăn cản, tự nguyện vào cung làm Trắc phi của ngài ấy.”
“Vì ngài ấy?” Lý phi chặc lưỡi “Ngài ấy cần ngươi làm chuyện này sao?”
Lao phi không thể trả lời, sắc mặt ngày càng khó coi.
Lý phi “Dù ngươi có vào cung hay không cũng không ảnh hưởng gì đến Hoàng thượng. Nói cách khác, Hoàng thượng không quan tâm ngươi ở trong hay ngoài cung, sở dĩ ngươi nhất quyết vào cung là vì muốn tiếp cận Hoàng thượng, có được ngài ấy. Xét cho cùng, ngươi cũng giống như bọn ta, vào cung đều có mục đích, bọn ta vì muốn có cuộc sống tốt hơn, còn ngươi là vì muốn có ngài ấy.”
Lao phi lại khàn giọng phản bác “Ta không có! Ngươi nói bậy!”
Lý phi cười giễu nói “Ngươi cứ nói yêu ngài ấy, nhưng từ đầu đến cuối ngươi không hề nghĩ cho ngài ấy, tình yêu mà ngươi nói cũng chỉ là đang cảm động bản thân ngươi mà thôi, ngươi thật sự nên tự hỏi bản thân, rốt cuộc ngươi yêu Hoàng thượng, hay là bản thân ngươi?”
Lao phi bị kí.ch thích mất đi lý trí, vồ tới muốn bắt nàng.
Lý phi lùi về sau tránh đi.
Trương ma ma nhanh chóng bước tới tóm lấy Lao phi, đẩy nàng xuống giường, đồng thời hét lên gọi Vương ma ma.
Chốc sau Vương ma ma cũng đến.
Hai người phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đè được Lao phi gần như nổi điên xuống giường.
Lý phi nhìn thấy cảnh này, nàng biết dù có nói gì đi nữa, đầu óc Lao phi đang không tỉnh táo cũng không nghe được.
Nhưng nàng vẫn nói câu cuối cùng với Lao phi
“Bây giờ quay đầu, vẫn còn chưa muộn.”
Nói xong, Lý phi xoay người ra ngoài.
Phía sau truyền tới tiếng mắng mỏ của Lao phi.
Lý phi sải bước về phía trước, đầu không ngoảnh lại.
Đến khi bước ra khỏi cung Yên Vũ, nàng mới hoàn toàn rũ bỏ được lời mắng mỏ của Lao phi.
Cổng cung Yên Vũ từ từ đóng lại sau lưng nàng.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Lý phi nhắm mắt.
Ân oán giữa nàng và Lao phi đã được tiếng cửa đóng lại cắt đứt.
Sau này, nàng và Lao phi không còn quan hệ gì nữa.
Cuộc đời của các nàng, từ giờ sẽ đi theo hai hướng khác nhau.
Lý phi được Tố Mai dìu lên xe ngựa, xe ngựa đi dọc theo con đường tiến về phía trước.
Diêu tiệp dư và Bảo Cầm đang đứng gần cổng cung, khi thấy xe ngựa của Lý phi tới, lập tức bước tới hành lễ.
Lý phi mở cửa xe, nhìn hai người đứng cạnh xe, hỏi.
“Sao hai người lại ở đây?”
Diêu tiệp tư nói “Chúng ta cố ý đến đây tiễn tỷ, đây là bánh ngọt muội tự làm, tỷ có thể ăn trên đường đi.”
Nàng đưa một hộp đồ ăn nhẹ được gói ckỹ.
Tố Mai hai tay cầm lấy.
Lý phi “Hy vọng muội có thể sớm ra ngoài.”
Diêu tiệp dư hiểu ý nàng, gật đầu “Muội đã phái người gửi thư về nhà, chắc sẽ sớm nhận được hồi âm.”
Bảo Cầm đưa một giỏ trái cây.
“Đây là trái cây do cung Vân Tụ trồng, Quý phi nương nương sai nô tỳ mang đến cho người, hy vọng Lý phi nương nương không chê.”
Nàng đưa giỏ trái cây cho Tố Mai, sau đó lấy một chiếc hộp bọc vải xanh, nhìn bên ngoài không biết bên trong là gì, nhưng nàng nhìn thì biết nó rất nặng.
Bảo Cầm nói “Đây là Quý phi nương nương sai nô tỳ mang đến cho người, nếu ở am Tử Vân nhàm chán, người có thể dùng những thứ này giết thời gian.”
Lý phi hơi cảm động, không ngờ Quý phi chu đáo như vậy.
“Thay ta nói cảm tạ với Quý phi nương nương, hy vọng sau này có cơ hội chơi bài với nương nương.”
Bảo Cầm mỉm cười đáp “Nô tỳ nhất định sẽ truyền lời giúp người.”
Tố Mai nhận hộp vải xanh, cảm nhận được hộp nặng hơn dự kiến.
Nàng cẩn thận chuyển tất cả vào xe.
Diêu tiệp dư và Bảo Cầm lùi vào lề đường, nhường đường cho họ.
“Chúc Lý phi nương nương đi đường bình an.”
Lý phi đóng cửa lại, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Thị vệ phụ trách canh giữ cổng cung chặn xe ngựa kiểm tra nhanh, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới mở cửa cho ra.
Xe ngựa lắc lư ra khỏi cổng cung.
Lý phi vén rèm xe, quay đầu nhìn lại.
Nàng nhìn cổng cung cao lớn, những bức tường nguy nga, cả bầu trời trong xanh.
Năm đó vào cung, nàng mới mười sáu tuổi, lúc đó lòng nàng đầy kỳ vọng và tin tưởng vào tương lai.
Nàng nghĩ với dung mạo và tài năng của mình, nhất định sẽ lấy được lòng Thái tử, trở thành ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử phi.
Nhưng thực tế lại không giống vậy.
Nàng sống trong cung năm năm, từ Trắc phi của Thái tử trở thành Lý phi.
Nhưng nàng chưa từng nhận được chút yêu thương nào từ Hoàng đế.
Thải Vân ban đầu theo nàng vào cung, cũng phản bội nàng.
Năm năm thanh xuân không đổi được thứ nàng muốn, ngược lại khiến nàng mất đi rất nhiều.
Nàng cứ tưởng đời này của nàng vẫn sẽ như vậy.
Lại không ngờ mọi thứ xoay chuyển, nàng đón lấy bước ngoặt đời mình.
Vừa nghĩ tới tương lai còn một cuộc sống tốt đẹp đang chờ mình, Lý phi cảm thấy nhẹ nhõm hạnh phúc.
Nàng thu hồi tầm nhìn, mỉm cười nhẹ nhõm.
“Tương lai nhất định sẽ càng tốt hơn.”