hờ đến ngày thứ tư.
Trần tiệp dư lại phát hiện hai má mình đỏ bừng!
Nàng nhìn mình trong gương, cả khuôn mặt đỏ ửng như bị ai bôi một lớp phấn đỏ dày, trông rất đáng sợ!
Sau đó, mặt nàng bắt đầu ngứa, còn ngứa nhiều hơn lúc đầu.
Nàng nhịn không được gãi mặt, không cẩn thận làm rách da.
Nhu Cúc và một cung nữ khác vội nắm tay nàng lại, không cho nàng gãi.
Chốc sau, thái y nghe tin đã đến.
Thái y giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần tiệp dư.
“Sao … sao mặt của người thành ra thế này?”
Trần tiệp dư tức giận “Câu này phải là ta hỏi ông mới đúng, không phải ông nói sau ba bốn ngày mặt ta sẽ khỏi sao? Tại sao mặt ta không khỏi, còn trở nặng thêm?”
Thái y kiểm tra cẩn thận cho nàng, trong lòng đã có kết quả.
Ông viết đơn thuốc, hai tay đưa sang.
“Chắc là người đã bôi thứ gì đó không nên dùng lên mặt, vi thần không biết chính xác nó là gì. Tóm lại, người nên uống thuốc này trước ba ngày, nếu vẫn không thấy khá hơn, vi thần sẽ nghĩ cách khác giúp người.”
Ông làm thái y nhiều năm, đã quen với một số trò bẩn thỉu trong cung.
Mặt của Trần tiệp dư biến thành thế này thì rất có thể có người đang hại nàng.
Thái y không muốn lo chuyện bao đồng.
Ông chỉ cần làm tròn bổn phận, những chuyện khác không liên quan đến ông.
Trong cung này, nếu muốn sống lâu, điều quan trọng nhất là nói ít làm nhiều, không xen vào việc của người khác.
Trần tiệp dư không ngốc đến mức hết thuốc cứu, nàng cũng biết mình bị hại.
Nàng lập tức sai người kiểm tra tất cả những thứ nàng dùng hai ngày qua.
Cuối cùng phát hiện thuốc cao nàng dùng lau mặt đã bị người khác động tay.
Thuốc cao đó có chứa một thành phần gây ngứa và loét da.
Trần tiệp dư muốn điều tra là ai đã làm?
Nàng bắt đầu điều tra từ những người xung quanh, nhưng dù có tra thế nào thì cũng không tìm được nguyên nhân.
Ngược lại, nàng còn khiến người hầu xung quanh mình sinh lòng oán trách, dần xa lánh nàng.
Trần tiệp dư không muốn bỏ qua chuyện này.
Nàng muốn cầu xin Hoàng đế làm chủ cho mình, nhưng được biết Hoàng đế đã đến Thượng Lâm Uyển tránh nóng, không có trong cung.
Nàng nghiến răng nói “Vậy thì đi cầu xin Quý phi nương nương, nàng phụ trách chuyện trong cung, bây giờ ta bị hại, nàng nên đứng ra làm chủ cho ta!”
Nhu Cúc thận trọng nói “Quý phi nương nương đã cùng Hoàng thượng đến Thượng Lâm Uyển, không ở trong cung.”
Mấy ngày nay, Trần tiệp dư đều ở trong điện Ninh Tâm không dám ra ngoài vì sợ lại bị cháy nắng, nàng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, không ngờ Hoàng đế và Quý phi đã rời cung tránh nóng.
Trần tiệp dư chỉ đành nghĩ tiếp “Vậy thì đi tìm Cảnh phi …… không, Cảnh phi đã không còn, bây giờ đi tìm Lý phi, cũng không được, Lý phi đã rời cung rồi, vậy thì Lao phi …… bỏ đi, xem như chưa nhắc đến.”
Bình thường không để ý, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, nàng mới phát hiện các phi tần địa vị cao trong cung người thì chết, người thì đi, người thì bệnh, thấm thoắt chỉ còn Quý phi bình an vô sự.
Càng nghĩ càng thấy sợ.
Trần tiệp dư không dám nghĩ xa hơn.
Nàng hỏi “Hiện giờ ai quản lý hậu cung?”
Nhu Cúc “Là Mẫn tiệp dư và Diêu tiệp dư.”
Trần tiệp dư bĩu môi, rõ ràng là khinh thường hai người này.
Xét về lai lịch và xuất thân thì hai người này đều không bằng nàng.
Nếu nàng không bị giáng chức thì bây giờ nàng đã trở thành phi tần đứng thứ hai chỉ sau Quý phi, Mẫn tiệp dư và Diêu tiệp dư khi thấy nàng còn phải cung kính hành lễ, nói không chừng nàng còn có tư cách giám hộ sự vụ trong cung.
Nghĩ tới đây, Trần tiệp dư càng thêm khó chịu.
Nếu biết trước như vậy, nàng đã không nhất thời bị ma ám chạy tới trước mặt Hoàng đế làm bậy!
Tuy nhiên, ngàn vàng khó mua điều biết trước.
Chuyện đến nước này, nàng hối hận cũng vô ích.
Nàng chỉ có thể sai người mời Mẫn tiệp dư và Diêu tiệp dư đến, nhờ hai người điều tra, tìm kẻ đang hại nàng.
Khi thấy Mẫn tiệp dư, Trần tiệp dư rất khó chịu.
Lúc mới tới, Mẫn tiệp dư chỉ là một Tài nhân, sống ở trắc điện của điện Ninh Tâm, là hàng xóm của Trần uyển nghi, bị Trần uyển nghi ức hiếp rất thảm, suýt thì mất mạng.
Hiện giờ mới qua nửa năm, Tô tài nhân đã thành Mẫn tiệp dư, Trần uyển nghi lại thành Trần tiệp dư.
Khoảng cách giữa hai người đã ngang bằng.
Bây giờ Trần tiệp dư không thể ức hiếp Mẫn tiệp dư như trước, thậm chí còn phải nhờ Mẫn tiệp dư làm chủ cho mình.
Trần tiệp dư nghĩ Mẫn tiệp dư sẽ nhân cơ hội này làm khó nàng.
Tuy nhiên, Mẫn tiệp dư dường như đã hoàn toàn quên mất ân oán ban đầu, cũng không có ý định làm khó nàng, từ đầu đến cuối luôn có thái độ làm việc công bằng, không thể tìm ra sơ sót nào.
Điều này làm Trần tiệp dư thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mẫn tiệp dư và Diêu tiệp dư cùng nhau điều tra.
Cuộc điều tra này kéo dài mười ngày.
Vẫn không thu được kết quả.
Ngược lại, triệu chứng trên mặt Trần tiệp dư ngày càng nghiêm trọng.
Nàng đã uống rất nhiều thuốc nhưng không có tác dụng.
Thái y cũng đổi mấy người nhưng vẫn vô ích.
……
So với hoàng cung, trong Thượng Lâm Uyển quả thật mát mẻ hơn nhiều, ban đêm Tiêu Hề Hề có thể ngủ thoải mái, không cần bị cái nóng làm thức giấc nửa đêm.
Nàng rất thích nơi này, sau này mùa hè nào cũng phải đến đây tránh nóng.
Mỗi ngày Lạc Thanh Hàn vẫn cần xử lý rất nhiều chính sự.
Vô số tấu chương được chuyển từ Nội các đến hành cung, dâng lên Hoàng đế.
Trong lúc hắn bận làm việc thì Tiêu Hề Hề bận ăn uống.
Lúc không bận, Lạc Thanh Hàn sẽ dẫn Hề Hề vào rừng đi săn.
Hai người mang con mồi bắt được về hành cung nấu thành món, Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn miệng dính đầy dầu.
Chớp mắt đã đến sinh nhật của Tiêu Hề Hề.
Hôm nay Lạc Thanh Hàn cố ý ngừng mọi công việc, dành thời gian ăn uống vui chơi với Hề Hề.
Buổi tối, hắn nấu mì trường thọ cho Hề Hề.
Chắc vì có nhiều kinh nghiệm nấu mì nên tay nghề cũng tiến bộ không ít, hắn còn biết dùng canh gà nấu mì, mì nấu ra rất thơm.
Tiêu Hề Hề không chỉ ăn hết mì mà còn uống hết cả nước lèo.
Nàng giơ ngón tay cái với Lạc Thanh Hàn.
“Nhấn thích cho tay nghề của chàng!”
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhạt.
Tiêu Hề Hề rút ngón cái lại, sau đó xòe lòng bàn tay trước mặt hắn.
“Quà sinh nhật của ta đâu?”
Lạc Thanh Hàn vỗ tay hai cái.
Chốc sau, Thường công công cầm một lồng tre trên tay bước vào.
Thường công công đặt chiếc lồng xuống đất rồi mở cửa, một con mèo vàng mập bước ra.
Nó kêu meo meo hai tiếng, sau đó thuần thục nhảy lên đùi Hề Hề, rồi nhảy lên bàn.
Nó nhìn mặt Hề Hề, rồi phát hiện trong bát trống rỗng, Hề Hề đã ăn sạch, không còn sót chút gì.
Con mèo vàng kêu meo meo bất mãn.
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên hỏi “Đây là quà chàng tặng ta sao?”
Lạc Thanh Hàn gật đầu “Ừm.”
Tiêu Hề Hề “Nó không phải là con mèo mập trong hoàng lăng đó chứ?”
Lạc Thanh Hàn “Chính là nó.”