ằng phụ “Vậy tại sao Anh vương có thể tìm chính xác vị trí của mỏ thiết?”
Hằng Cẩn gãi đầu “Con cũng không biết, có lẽ vì ngài ấy có bản đồ dẫn đường.”
Hằng phụ “Bản đồ dẫn đường?”
Hằng Cẩn “Con chỉ đoán thôi, cũng không biết có thứ đó thật không.”
Hằng phụ cảm thấy suy đoán của con trai mình chắc là đúng.
Anh vương có thể tìm chính xác vị trí của mỏ thiết, hoặc là có cao nhân chỉ điểm, hoặc là có bản đồ dẫn đường.
So với cao nhân hư ảo thì Hằng phụ cảm thấy bản đồ dẫn đường thực tế hơn.
Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, mọi người trong Hằng gia quyết định chia thành hai nhóm, một nhóm xuống phía nam đến thành Vạn Hải chuẩn bị đội thuyền, tiện thể dò hỏi tin tức ngoài biển từ Anh vương, nhóm còn lại tìm tung tích của Diệu Bút tiên sinh.
Bọn họ cảm thấy Diệu Bút tiên sinh có thể viết được truyện về ra biển sống động như vậy chắc hẳn phải dựa trên thực tế.
Có lẽ Diệu Bút tiên sinh biết được chuyện liên quan đến biển.
Lúc Hằng Cẩn biết bọn họ muốn đi tìm Diệu Bút tiên sinh, phản ứng đầu tiên của hắn là ngăn cản bọn họ.
“Không được! Mọi người không được đi tìm Diệu Bút tiên sinh!”
Hằng phụ cau mày “Không phải con rất ngưỡng mộ Diệu Bút tiên sinh sao? Nếu chúng ta có thể tìm được ông ấy, con có thể tận mắt nhìn thấy ông ấy, con nên vui mới đúng, sao lại phản đối?”
Hằng Cẩn lớn tiếng nói “Diệu Bút tiên sinh chỉ là người bình thường, nếu tìm thấy ông ấy, cuộc sống bình yên của ông ấy nhất định sẽ bị phá vỡ, sau này có thể sẽ có nhiều người quấy rầy ông ấy vì chuyện trên biển, con không thể để Diệu Bút tiên sinh bị quấy rầy, con muốn bảo vệ Diệu Bút tiên sinh tốt nhất thế gian!”
Hằng phụ không muốn nói chuyện với đứa con trai đọc truyện đến tẩu hỏa nhập ma của mình.
Ông trực tiếp sai người nhốt con trai mình trong phòng, sau đó đích thân dẫn người truy tìm tung tích Diệu Bút tiên sinh.
Chuyện có người trong thành truy tìm Diệu Bút tiên sinh nhanh chóng đến tai Anh vương phi.
Bộ Sanh Yên đuổi người ở tòa soạn báo đi, sau đó viết thư gửi vào cung, giao cho Quý phi.
Tiêu Hề Hề xem xong thư, biết đã có một con cá cắn câu.
Buổi trưa, nàng đến ngự thư phòng dùng bữa với Hoàng đế, nhân tiện nói chuyện này cho hắn biết.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói.
“Ta đã tra được người truy tìm tung tích của Diệu Bút tiên sinh chính là Hằng gia. Hằng gia có một thiếu niên tên Hằng Cẩn, là người hâm mộ của Diệu Bút tiên sinh. Hắn vì theo đuổi thế giới trong sách, một mình đi về phía nam đến thành Vạn Hải, mới biết Anh vương ra biển khai thác mỏ thiết. Lúc Hằng Cẩn về nhà, đương nhiên người trong Hằng gia sẽ biết chuyện này.”
Tiêu Hề Hề cảm thấy cái tên Hằng Cẩn này rất quen.
Nàng nghĩ ngợi một lúc, nhanh chóng nhớ ra Hằng Cẩn không phải là người hâm mộ não tàn của Lý phi đã gặp ở tiệm sách sao?!
Nàng nhớ người đó có duyên phận với Lý phi.
Tiếc là Lý phi đang ở am Tử Vân, Hằng Cẩn là nam nhân lại không được vào đó, có lẽ hai người họ sẽ không thể gặp nhau trong một khoảng thời gian.
Tiêu Hề Hề hỏi “Hằng gia chắc chắn thèm muốn mỏ thiết này, bọn họ nhất định cũng muốn thử vận may trên biển, chàng có định toại nguyện cho bọn họ không?”
Lạc Thanh Hàn “Không, ta muốn bọn họ chủ động xin ta cho bọn họ cơ hội này.”
……
Hằng gia không muốn có thêm đối thủ cạnh tranh nên giữ bí mật tin tức chuyện Anh vương ra biển khai thác mỏ thiết, sợ người khác biết chuyện, sẽ ra biển trước tìm kho báu.
Đáng tiếc chuyện không như ý muốn.
Chẳng bao lâu, tin tức trên biển có mỏ thiết đã lan truyền khắp thành Thịnh Kinh.
Lúc đầu nhiều người không tin.
Đến khi có người nói mình đã tận mắt chứng kiến Anh vương mang về những con thuyền chở thiết ở thành Vạn Hải thì người ta mới tin đây là sự thật.
Tất cả các thế gia đều sốc trước tin này.
Bọn họ không ngờ trên biển thật sự có kho báu!
Để truy tìm manh mối về kho báu trên biển, nhiều người đã điên cuồng sưu tầm “Thịnh Kinh Nhật Báo”.
Bọn họ chọn lọc tất cả bài viết về chuyện trên biển, rồi phân tích kỹ càng.
Nhất thời doanh thu của “Thịnh Kinh Nhật Báo” tăng vọt.
Một số người không mua được báo, sẽ trả giá cao để mua “Thịnh Kinh Nhật Báo” từ người khác.
Nhiều người cùng đi với Hằng phụ, muốn bắt đầu từ Diệu Bút tiên sinh.
Tuy nhiên, dù bọn họ có điều tra thế nào, cũng không thể tìm ra tung tích của Diệu Bút tiên sinh.
Ngoại trừ bút danh Diệu Bút, người này không có manh mối nào khác, người duy nhất biết thân phận của ông chính là Anh vương, chủ tòa soạn “Thịnh Kinh Nhật Báo”, nhưng Anh vương còn đang ở thành Vạn Hải.
Nước xa không cứu được lửa gần, chắc chắn không thể trông cậy vào Anh vương.
Anh vương phi có thể cũng biết chút ít, nhưng hiện giờ nàng đóng cửa không tiếp khách, an tâm dưỡng thai trong nhà.
Mọi người muốn dò hỏi thông tin từ nàng cũng đành bó tay.
Lúc thượng triều, Tĩnh huyện vương Lạc Diên Chi cố ý nói chuyện này với Hoàng đế.
“Thần đệ nghe nói Anh vương tìm được một mỏ thiết trên biển, với sự giàu có của Anh vương, bây giờ có thêm mỏ sắt quý giá, nói không ngoa thì Anh vương đã giàu nhất thiên hạ rồi nhỉ.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn y “Thế thì đã sao?”
Lạc Diên Chi cười nói “Bệ hạ đừng hiểu lầm, thần đệ chỉ có hơi ngưỡng mộ thôi, không ngờ Anh vương lại may mắn đến thế, vừa ra biển là tìm được mỏ thiết lớn như vậy, nếu đổi lại là thần đệ, phát hiện mỏ thiết lớn thế này, nhất định sẽ bẩm báo với bệ hạ.”
Văn võ bá quan đều im lặng nhìn hai huynh đệ.
Đối diện với khiêu khích ly gián của Tĩnh huyện vương, Hoàng đế vẫn im lặng.
Mọi người có mặt đều thầm suy nghĩ.
Tuy lời khiêu khích của Tĩnh huyện vương rất vụng về, ai nhìn qua cũng biết được dụng ý của y, nhưng dù thế nào thì y cũng đang nói thật, trước đây Anh vương luôn để mắt đến ngai vàng, tuy hiện giờ Anh vương đã kiềm chế rất nhiều, nhưng có trời mới biết Anh vương đang nghĩ gì, có thật đã buông bỏ ngai vàng hay chưa?
Hoàng đế chắc chắn biết rõ chuyện này, cũng nên kiêng dè Anh vương.
Bây giờ Anh vương có mỏ thiết trong tay, ai làm Hoàng đế cũng sẽ lo lắng.
Một số người thầm đoán, có thể Hoàng đế sẽ tìm lý do triệu hồi Anh vương, rồi tìm cách cướp mỏ thiết từ tay Anh vương.
Nếu Hoàng đế tàn nhẫn hơn, có thể sắp xếp người chặn giết Anh vương trên đường về kinh.
Đối với Tĩnh huyện vương, Anh vương sống hay chết không liên quan gì đến y, y chỉ muốn Hoàng đế và Anh vương chém giết lẫn nhau.
Chỉ cần nước đục, y mới có thể tận dụng thời cơ.
Thấy Hoàng đế im lặng, mọi người đều tưởng hắn đang nghĩ nên đối phó với Anh vương thế nào.
Tuy nhiên, Hoàng đế đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Sở dĩ Anh vương xuống phía nam là vì phụng lệnh của trẫm, mỏ thiết mà Anh vương khai thác cũng do trẫm sai người tìm được, Tĩnh huyện vương có gì bất mãn thì có thể trực tiếp nói trẫm biết.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Lạc Diên Chi mà tất cả văn võ bá quan cũng chấn động.
Bọn họ nghi ngờ nhìn Hoàng đế
Lạc Diên Chi buột miệng nói “Không thể nào!”